Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau,

Tia nắng mặt trời vàng rực len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu rọi vào giường ngủ của Diệp Hoan như để đánh thức cô dậy. Từ lúc tờ mờ sáng, Ngôn Thần đã rời khỏi dinh thự để giải quyết một số chuyện. Trước khi đi, anh còn không quên dặn dò người hầu phải phục vụ Diệp Hoan thật chu đáo.

Cốc! Cốc!

"Diệp tiểu thư, cô đã thức dậy chưa ạ?"

Lúc người hầu gõ cửa phòng cũng là lúc Diệp Hoan bừng tỉnh. Cô chậm rãi ngồi dậy, kéo chăn lên cao, nhẹ nhàng nói vọng ra:

"Vào đi!"

Cạch!

Người hầu mở cửa bước vào trong, bước từng bước tới bên cạnh giường của Diệp Hoan. Những gì Ngôn Thần dặn dò trước lúc rời đi, nữ hầu này đều nhớ rất rõ. Cô ấy bỗng lên tiếng hỏi:

"Diệp tiểu thư, thiếu gia dặn tôi phải phục vụ cô thật chu đáo. Bây giờ cô có cần gì không ạ?"

Diệp Hoan bây giờ chỉ muốn tắm một chút để khử mùi của Ngôn Thần trên người mình đi. Cơ thể yếu ớt, nhìn đâu cũng thấy vết bầm tím, nhưng thực sự không thể phủ nhận một điều là Diệp Hoan có đường cong thật mê người!

"Vậy phiền cô vào phòng tắm xả nước đầy bồn hộ tôi. Tôi muốn tắm một lát."

"Vâng, thưa Diệp tiểu thư."

Nữ hầu kia sau khi nhận lệnh liền lập tức tiến về phía phòng tắm. Lúc đó, cô ấy đã tranh thủ ngắm nhìn dung mạo tuyệt trần của Diệp Hoan một lát.

"Đẹp quá! Ngay cả khi vừa thức dậy, cô ấy cũng đẹp một cách kì lạ."

Diệp Hoan bất ngờ quay sang, khi bắt gặp ánh mắt trầm trồ của nữ hầu kia, cô đã mỉm cười rạng rỡ. Nụ cười ấy khiến nữ hầu kia như muốn tan chảy, thật không ngờ trên đời này lại có người đẹp tới vậy.

Một lát sau, nước nóng đã được chuẩn bị xong. Nữ hầu kia bước ra ngoài, thận trọng nói:

"Diệp tiểu thư, nước đã chuẩn bị xong hết rồi ạ."

"Cảm ơn cô."

Diệp Hoan nhấc chăn ra khỏi người mình, cô đã kịp quấn khăn quanh người trước khi rời khỏi giường. Lúc nữ hầu ấy tận mắt nhìn thấy những dấu hôn mà Ngôn Thần để lại trên người Diệp Hoan, một cảm giác thương hại bất chợt ập tới.

"Có vẻ như thiếu gia hơi quá đáng với Diệp tiểu thư rồi. Nhìn cô ấy cắn răng chịu đau thật đáng thương!"

20 phút sau, Diệp Hoan rời khỏi phòng tắm.

Hôm nay dinh thự Phượng Hoàng này yên tĩnh đến kì lạ. Ngôn Thần và Âu Dương Vũ Thiên thì rời đi từ sớm để giải quyết công việc, Ngôn Hạ thì đi học, cả dinh thự rộng lớn này chỉ còn mình Diệp Hoan.

Cô lững thững bước ra ngoài dinh thự, lúc đang say sưa ngắm nghía khu vườn hoa hồng, cô bỗng để ý đến đại điện khổng lồ ở bên cạnh dinh thự.



Bị đưa tới đây lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô để ý đến đại điện này. Nghe Ngôn Thần nói Phượng Lao nằm ở đại điện Phượng Hoàng, nghĩ tới đây cô chợt nảy ra ý định muốn tới thăm Lăng Việt.

Diệp Hoan lấy hết can đảm, bước đến bên cánh cửa thông với đại điện của sân dinh thự. Đi qua đám vệ sĩ canh gác, cô cứ nghĩ mình sẽ bị cản lại nhưng ai ngờ bọn họ lại để cô bước vào bên trong.

Có lẽ, đây là lệnh của Ngôn Thần.

"Phượng Lao nằm ở chỗ nào nhỉ?"

Diệp Hoan vào được sân đại điện liền liên tục liếc nhìn xung quanh để tìm nơi mà Lăng Việt đang bị giam giữ. Đúng lúc đó, có một bóng người quen thuộc đang tiến từng bước hướng về phía của cô. Người đó không ai khác chính là Lăng Việt, Lăng Việt đã được Ngôn Thần thả ra ngoài sau lời hứa đêm qua với Diệp Hoan.

"Diệp Hoan?"

Lăng Việt nhìn thấy Diệp Hoan, miệng anh ta bỗng nở một nụ cười hạnh phúc. Diệp Hoan nghe thấy giọng nói quen thuộc liền quay ngoắt đầu lại. Cũng chính lúc ấy, Lăng Việt bất ngờ ôm chầm lấy cô, không giấu nổi sự xúc động.

"Diệp Hoan, anh cứ tưởng sẽ không được gặp lại em nữa."

"Anh Lăng Việt..."

Diệp Hoan bắt đầu rơi nước mắt. Thấy Lăng Việt vẫn còn khỏe mạnh thế này là cô yên tâm hơn rồi.

"Diệp Hoan, Ngôn Thần thả anh đi rồi. Em cũng về với anh đi, được không?"

"Lăng Việt, em xin lỗi."

"Tại sao em lại xin lỗi chứ? Anh không trách em, về với anh đi."

Diệp Hoan bất ngờ gỡ tay ra khỏi bàn tay của Lăng Việt. Thái độ khước từ đó của cô khiến Lăng Việt ngỡ ngàng. Cô làm vậy là đang không muốn trở về cùng Lăng Việt sao?

"Diệp Hoan, em sao vậy?"

"Em xin lỗi, nhưng em không thể đi cùng anh được. Em đã không còn xứng với anh nữa rồi, Lăng Việt."

"Diệp Hoan, em nói linh tinh cái gì vậy? Em…"

Chính lúc này, Lăng Việt vô tình nhìn thấy dấu hôn trên cổ của Diệp Hoan. Những dấu hôn đo đỏ ấy khiến Lăng Việt thần hồn điên đảo, hai tay siết lấy vai của cô càng lúc càng chặt. Anh ta lắp bắp:

"Chẳng lẽ…em và Ngôn Thần đã…làm chuyện đó rồi sao?"

Diệp Hoan quay mặt đi, lặng lẽ gật đầu. Lăng Việt buông thõng hai tay xuống, trái tim như vỡ nát khi biết người mình yêu đã thuộc về người đàn ông khác.

"Không, không thể nào."

Đột nhiên, Lăng Việt lại ôm chặt lấy cô. Cho dù cơ thể của Diệp Hoan đã bị Ngôn Thần lấy mất nhưng điều đó thì có sao chứ? Chỉ cần Diệp Hoan còn yêu Lăng Việt thì tất cả mọi chuyện đều không tính.

"Diệp Hoan, anh không để tâm tới chuyện đó. Về với anh đi, anh không thể sống thiếu em."

"Lăng Việt, anh đừng tự ép buộc bản thân vì em nữa. Em đã là người của Ngôn Thần rồi, vì vậy chúng ta…chia tay đi Lăng Việt."



Chia tay?

Thật không ngờ cũng có ngày Diệp Hoan lại nói lời chia tay với Lăng Việt.

Lăng Việt như người mất trí, anh ta không chịu nghe lời Diệp Hoan nói, vẫn một mực ôm chặt lấy cô.

"Chia tay? Không, không được. Anh không đồng ý, anh yêu em Diệp Hoan, đừng chia tay với anh."

"Lăng Việt, đủ rồi! Vậy là quá đủ rồi!"

Diệp Hoan đẩy Lăng Việt ra xa, cô suýt ngã sau cú đẩy vừa rồi. Diệp Hoan gào khóc, cô ôm chặt lấy bên ngực trái, dù đau lòng nhưng vẫn cố nói ra những lời gây tổn thương cho Lăng Việt.

"Chúng ta không thể quay lại như trước đây được nữa. Lăng Việt, em không xứng đáng với tình yêu của anh, chúng ta kết thúc ở đây đi."

"Diệp Hoan, em nói vậy là vì sợ Ngôn Thần sao? Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em, mau qua đây với anh."

"Anh đừng qua đây, em đã nói là không muốn đi cùng anh rồi. Lăng Việt, em yêu Ngôn Thần, em không còn yêu anh nữa…"

Câu nói chốt hạ đó khiến Lăng Việt hoàn toàn mất hết kiên nhẫn. Thì ra Diệp Hoan đã yêu Ngôn Thần. Cũng phải thôi, tình yêu chớm nở 2 năm thì sao so sánh được với tình cảm 5 năm cơ chứ?

Lăng Việt cười dài trong nước mắt, cuối cùng thì tình cảm 2 năm cũng không giữ nổi trái tim một người. Diệp Hoan đã thay lòng đổi dạ, cô đã chọn Ngôn Thần rồi thì Lăng Việt còn lý do nào mà bắt ép cô được nữa.

"Diệp Hoan, em thực sự yêu Ngôn Thần sao?"

"Phải…"

"Ha. Vậy thì…chúc hai người hạnh phúc."

Nói rồi, Lăng Việt thất thần rời đi. Lăng Việt bước đi chậm rãi, từng bước chân nặng nề đến khó tả. Hai người họ cứ như vậy mà kết thúc hay sao?

/Diệp Hoan, mau chạy đến níu giữ anh lại, nếu em làm vậy, anh sẽ tha thứ mà chấp nhận bắt đầu lại từ đầu…/

Lăng Việt vừa khóc vừa lững thững tiến về phía cổng. Trong đầu của anh ta vẫn luôn nuôi hi vọng Diệp Hoan sẽ đuổi theo mình. Nhưng dường như càng đợi càng mất, có lẽ Diệp Hoan đã thực sự không còn vướng bận chút tình cảm nào với Lăng Việt nữa rồi.

Bóng dáng Lăng Việt đã dần biến mất trước mắt của cô. Diệp Hoan ngồi gục xuống mặt đất, ôm mặt òa khóc:

"Em xin lỗi Lăng Việt, em xin lỗi…"

Thật ra lý do cô muốn chia tay với Lăng Việt là để Lăng Việt từ bỏ và không tự mình tìm tới nơi này nữa. Cô không muốn Lăng Việt đối đầu với Ngôn Thần rồi coi nhẹ tính mạng của bản thân.

Nói ra những lời lẽ mà trong tim không muốn thật sự vô cùng đau đớn. Diệp Hoan không còn sự lựa chọn nào khác nữa, Ngôn Thần sẽ không tha cho Lăng Việt vì vậy cô phải dứt bỏ trước khi Ngôn Thần ra tay.

Sân đại điện rộng lớn, bây giờ chỉ còn một mình Diệp Hoan. Sau khi khóc một trận, cô bèn đứng dậy để quay lại dinh thự. Lúc này, cô bất chợt để ý trên đỉnh đại điện, hình Phượng Hoàng trên đỉnh đại điện thật giống với mặt dây chuyền mà cô đang đeo.

"Giống y như đúc! Chẳng lẽ người 5 năm trước tặng mình sợi dây này là…"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.