Lăng Việt đưa Diệp Hoan tới một góc hành lang vắng người trong khu vực tổ chức đám cưới để nói chuyện riêng với cô. Sự đột ngột này khiến Diệp Hoan có chút đề phòng nên sau khi tới nơi, Diệp Hoan đã tự động rút tay ra khỏi Lăng Việt.
"Lăng Việt, rốt cuộc anh muốn nói chuyện gì với em mà phải kéo em ra đây?"
Diệp Hoan giữ lấy cổ tay đang bị đau của mình, lo lắng nhìn Lăng Việt mà không dám bước gần đến bên cạnh anh ta. Không hiểu tại sao nhưng Diệp Hoan lại cảm thấy sợ Lăng Việt vì Lăng Việt đã không còn như trước đây nữa, anh ta đã thực sự thay đổi.
"Diệp Hoan, em tới tham dự đám cưới của anh là vì bị ép hay tự nguyện?"
Lăng Việt nhìn Diệp Hoan, ánh mắt chứa đầy nỗi tuyệt vọng. Người Lăng Việt muốn lấy không phải Hứa Kỳ Kỳ mà là Diệp Hoan nhưng bây giờ cô lại trở thành cô dâu của người khác chứ không phải cô dâu của anh ta nữa.
"Em tới đây để chúc phúc cho anh, cũng như… chấm dứt mọi tình cảm giữa chúng ta."
"Em chắc chứ?"
"Em đã quyết định rồi, em sẽ sinh con cho Ngôn Thần rồi cùng anh ấy sống như một gia đình từ giờ tới mai sau. Còn anh, em cũng sẽ chúc phúc cho anh và Hứa Kỳ Kỳ, chúc hai người mãi mãi được hạnh phúc."
Đây là câu nói Diệp Hoan đã ấp ủ trong lòng mình lâu rồi, bây giờ được nói ra, đúng là cảm thấy nhẹ lòng hơn hẳn. Trong thâm tâm cô vẫn mong Lăng Việt có được hạnh phúc, còn bản thân cô như thế nào cũng được.
Hai người họ đứng cùng nhau một lúc nhưng lại chẳng ai nói thêm lời nào cả. Đúng lúc đó, đột nhiên Diệp Hoan nghe thấy có tiếng người nói vọng vào từ phía hành lang chính:
"Chú rể đâu rồi? Lễ cưới đã bắt đầu nhưng tôi không tìm thấy chú rể."
"Mau mau đi tìm cậu ấy đi, nhanh lên."
Diệp Hoan nhận ra bây giờ đã tới giờ cử hành hôn lễ của Lăng Việt và Hứa Kỳ Kỳ nên cô định khuyên Lăng Việt mau chóng trở lại sảnh chính của lễ cưới. Nhưng đến khi cô vừa quay sang, Lăng Việt đã kéo lấy tay cô, ôm cô vào lòng mình. Anh ta cứ siết chặt lấy cô như vậy, không chịu buông tay.
"Diệp Hoan, người anh yêu là em, anh không thể nào cưới người phụ nữ khác được. Anh xin em, quay về với anh đi Diệp Hoan."
Thấy Lăng Việt như vậy, Diệp Hoan cũng cảm thấy đau lòng. Là cô có lỗi với anh ta trước, là cô đã không còn xứng với Lăng Việt nên cô xin chấp nhận rời đi để Lăng Việt tìm kiếm hạnh phúc mới.
"Lăng Việt, anh đừng như vậy, Kỳ Kỳ và tất cả mọi người đang đợi anh ở sảnh chính. Hôm nay là đám cưới của anh, anh không thể làm thế này được."
Diệp Hoan dùng sức đẩy Lăng Việt ra nhưng cô càng đẩy thì Lăng Việt càng ôm cô chặt hơn. Anh ta lắc đầu liên tục, đám cưới gì chứ? Nếu cô dâu không phải Diệp Hoan thì sao anh ta có thể làm chú rể được đây?
"Không, Diệp Hoan. Anh chỉ muốn cưới một mình em thôi."
"Đừng như vậy mà Lăng Việt. Em đã không còn yêu anh nữa rồi, chúng ta đã chia tay rồi nên em xin anh đấy, dừng lại ở đây đi có được không?"
Trong khi bên ngoài đang náo loạn tìm chú rể thì ở đây xuất hiện một cảnh tượng lưu luyến đầy xúc động. Diệp Hoan vẫn cố gắng đẩy Lăng Việt nhưng sức của cô quá yếu.Trong lúc cô đang loay hoay đẩy Lăng Việt ra thì bỗng dưng có người nào đó đột nhiên chạy tới, thành công tách cô ra khỏi Lăng Việt. Người đó chính là Ngôn Thần, anh đã tìm cô khắp cái lễ cưới này và cuối cùng cũng tìm được.
"Mau thả cô ấy ra mau."
Ngôn Thần kéo Diệp Hoan về phía mình, đồng thời không quên tuyên bố chủ quyền bằng một cái ôm thật chặt với Diệp Hoan. Anh trừng mắt nhìn Lăng Việt, tặng anh ta một cái nhìn đầy căm phẫn, anh nói:
"Lăng Việt, anh sắp làm chồng của người khác rồi vậy mà còn dám ôm người phụ nữ của tôi sau lưng tôi sao?"
Nhìn Ngôn Thần ôm Diệp Hoan, Lăng Việt liền cảm thấy bản thân thật yếu đuối vì ngay cả bạn gái của mình cũng không thể giữ được. Anh ta nhìn anh, cười trừ:
"Người phụ nữ của anh sao? Ha… Ngôn Thần, anh đã cướp Diệp Hoan, chính xác là cướp cô ấy khỏi tay tôi vậy mà còn già mồm nói cô ấy là của anh ư?"
"Tôi nói của tôi thì là của tôi, anh không có quyền bắt bẻ."
Hai người đàn ông mặt đầy phẫn nộ vì một cô gái mà gây chiến với nhau. Diệp Hoan nhận thấy tình hình này không ổn chút nào nên đã chủ động đứng giữa hai người họ, khuyên can:
"Được rồi, hai người đừng như vậy nữa. Lăng Việt, anh mau tới sảnh chính đi, Hứa Kỳ Kỳ đang chờ anh đấy!"
Lăng Việt chuyển hướng sang nhìn Diệp Hoan, anh ta vẫn còn lưu luyến cô:
"Diệp Hoan, em đi cùng anh đi, có được không?"
Thấy vậy, Ngôn Thần liền kéo Diệp Hoan lại về phía mình, bản thân bước lên phía trước thẳng tay cho Lăng Việt một cú đấm vào mặt.
"Ngôn Thần, anh làm cái gì vậy? Tại sao lại đánh Lăng Việt?" Diệp Hoan hốt hoảng can ngăn Ngôn Thần.
Ngôn Thần đẩy Diệp Hoan sang một bên, anh nói:
"Em tránh ra, anh phải đánh cho tên Lăng Việt này tỉnh ra."
"Không được, anh đừng làm vậy mà Ngôn Thần, em xin anh đấy! Tha cho Lăng Việt đi, hôm nay là ngày cưới của anh ấy mà, em xin anh!"
Diệp Hoan khóc lóc ôm chầm lấy Ngôn Thần từ phía sau, tuy cô biết sức mình không cản được Ngôn Thần nhưng cô vẫn muốn thử. Ngôn Thần hay bị mất kiểm soát, lỡ như anh ra tay đánh chết Lăng Việt thì cũng không ai ngờ được.
"Ngôn Thần, em xin anh hãy tha cho Lăng Việt…"
Hành động của Diệp Hoan đã thành công khiến Ngôn Thần bình tĩnh trở lại. Lăng Việt vẫn ngồi tựa lưng lên tường, khóe miệng chảy máu sau cú đấm vừa rồi vẫn còn đau. Anh ta cứ ngồi đờ đẫn ở đó như người mất hồn.
Ngôn Thần nén cục tức xuống vì Diệp Hoan, trước khi rời đi anh còn không quên cảnh cáo Lăng Việt:
"Từ giờ trở đi, đây sẽ là lần cuối tôi để anh gặp Diệp Hoan. Sau này… anh đừng hòng động vào cô ấy một lần nào nữa."
Xong xuôi, Ngôn Thần nắm lấy cổ tay Diệp Hoan, kéo cô rời khỏi lễ cưới này. Diệp Hoan xách váy, vừa bước nhanh theo chân Ngôn Thần vừa ngoái đầu lại nhìn Lăng Việt. Lăng Việt vẫn ngồi ở đó, anh ta vẫn im lặng ngồi gục đầu bên tường, cô thật sự rất lo lắng nếu Lăng Việt xảy ra chuyện.
Nhưng một lát sau, sau khi Ngôn Thần và Diệp Hoan rời khỏi hẳn, Lăng Việt đã từ từ đứng dậy. Anh ta lau vết máu trên khóe miệng, chậm rãi tiến về phía sảnh chính - nơi mà cô dâu của anh ta - Hứa Kỳ Kỳ đang đợi.
Vì chú rể đột nhiên mất tích nên cả hội trường đã náo loạn cả lên. Hứa Kỳ Kỳ ủ rũ đứng bên cạnh ba mình, trong thoáng chốc cô ấy đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất, đó chính là Lăng Việt không cưới cô ấy nữa.
"Chú rể đâu rồi nhỉ? Sao không thấy cậu ấy vậy?"
"Hôn lễ mà không có chú rể thì còn gì đâu mà cưới nữa."
Tiếng xì xào bàn tán vang lên không ngừng. Ngỡ tưởng chuyện trước đây sẽ xảy ra một lần nữa nhưng không, Lăng Việt lại bất ngờ xuất hiện, anh ta đứng trên bục sân khấu và hướng mắt về phía cô dâu của mình.
Hứa Kỳ Kỳ nhìn thấy Lăng Việt, trong lòng bỗng dưng nhẹ nhõm hẳn. Vậy là Lăng Việt đã không bỏ rơi cô ấy và đám cưới này… vẫn được tiến hành theo như đã định.
Đứng bên cạnh Hứa Kỳ Kỳ, tâm trạng của Lăng Việt cũng không vui là mấy. Ánh mắt anh ta dần trở nên nguy hiểm khi cứ cố gượng nở nụ cười trên môi. Lăng Việt sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện hôm nay, đặc biệt là sẽ không bỏ qua cho Ngôn Thần.
/Ngôn Thần, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho anh, cứ chờ đấy!/
[…]
Đám cưới kết thúc, Hứa Kỳ Kỳ và Lăng Việt cùng nhau trở về Lăng Gia. Cứ tưởng hai người họ sẽ có một đêm tân hôn nồng nhiệt thế nhưng Lăng Việt lại lái xe đi đâu mất, để mặc Hứa Kỳ Kỳ ngồi một mình ở trong căn phòng trống trải.
Phòng tân hôn được trang trí vô cùng đẹp mắt, hoa hồng và rượu vang, tất cả đều được bày ra để sẵn sàng phục vụ cho đêm nay nhưng cuối cùng lại chỉ còn một mình Hứa Kỳ Kỳ. Cô ấy tủi thân ngồi một mình trên giường, chỉ biết ôm mặt khóc:
"Lăng Việt, tại sao lại đối xử với em như vậy? Chẳng lẽ trong lòng anh, em không bằng Diệp Hoan đó ư?"
Trong lúc đó, Lăng Việt đã lái xe đến dinh thự Hắc Long của Long Hà Dực.
Từ lúc biết Long Hà Dực - Long đại chủ của tổ chức Hắc Long là kẻ thù của Ngôn Thần, Lăng Việt đã liên tục tìm kiếm thông tin cũng như nơi ở của anh ta. Long Hà Dực có thế lực lớn mạnh, mặc dù chưa thực sự đối đầu với Ngôn Thần nhưng cái ngày đó cũng sắp sửa đến. Lăng Việt chỉ có một thân một mình, nếu muốn đấu lại Ngôn Thần thì phải tìm đồng minh, và Long Hà Dực... chính là sự lựa chọn phù hợp.
Tại dinh thự Hắc Long,
Long Hà Dực đang say sưa uống rượu bên một đống mỹ nữ thì đột nhiên nhận được tin báo của vệ sĩ:
"Đại chủ, bên ngoài có một kẻ tự xưng là Lăng Việt nói rằng muốn gặp Long đại chủ."
Long Hà Dực nhíu mày suy nghĩ, cái tên "Lăng Việt" có hơi quen quen nhưng hắn lại chẳng nhớ ra nổi. Hắn khó chịu phất tay ra hiệu:
"Đuổi đi đi, bổn đại chủ không rảnh tiếp khách."
"Vâng."
Lúc vệ sĩ của Long Hà Dực định chạy ra ngoài đuổi Lăng Việt thì đột nhiên Lăng Việt hét lớn lên:
"Long đại chủ, tôi đến tìm anh về chuyện có liên quan đến Ngôn Thần của Phượng Hoàng Lửa, xin anh hãy đồng ý gặp tôi."
Khoan đã…
Lăng Việt vừa nhắc đến Ngôn Thần của Phượng Hoàng Lửa, cái tên "nhạy cảm" này đã khiến Long Hà Dực thay đổi quyết định, hắn liền lập tức cho Lăng Việt vào dinh thự.
"Đưa cái tên đó vào đây đi."
Mấy cô gái xinh đẹp đang ve vãn bên cạnh Long Hà Dực cũng đứng dậy rời đi sau khi Lăng Việt được đưa vào. Lúc vừa nhìn thấy gương mặt của Lăng Việt, Long Hà Dực đã ngờ ngợ nhận ra, hắn hỏi:
"Cậu… có phải cái người hôm trước đứng ra bảo vệ tiểu mỹ nhân Diệp Hoan ở trên đường không?
"Phải, tôi tên là Lăng Việt."
"Ồ, vậy không biết hôm nay cậu tới đây tìm bổn đại chủ là có chuyện gì?"
Long Hà Dực mỉm cười nhìn Lăng Việt, sau đó hắn ung dung nhấc ly rượu trên mặt bàn lên để uống. Lăng Việt ngước mắt nhìn Long Hà Dực, đáy mắt ánh lên niềm căm phẫn, anh ta nói:
"Tôi tới đây tìm anh là muốn hợp tác với anh."
"Hợp tác với tôi? Cậu dựa vào cái gì mà đòi hợp tác với Long Hà Dực tôi?"
"Tôi biết chúng ta không cùng chung thế giới và cũng không cùng chung chí hướng nhưng chúng ta… đều có chung một kẻ thù."
"Ý cậu là Ngôn Thần của Phượng Hoàng Lửa?"
"Không sai, tôi muốn hợp tác với anh để giết chết Ngôn Thần, chỉ cần anh có thể giúp tôi chuyện này thì tôi nguyện làm tay chân cho anh."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]