Đột nhiên chuông điện thoại của Âu Dương Vũ Thiên vang lên.
Anh ta lập tức bắt máy, đầu dây bên kia nói cái gì đó không rõ nhưng có vẻ là một chuyện rất quan trọng. Nghe xong, Âu Dương Vũ Thiên bất ngờ sửng sốt, sau đó thì thẫn thờ cúp máy.
Nhìn sắc mặt không được ổn của Âu Dương Vũ Thiên, Ninh Nhã Ân đã vội vàng hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
Âu Dương Vũ Thiên thở dài đáp lại:
"Người ở dinh thự vừa mới gọi tới báo là Diệp Hoan đã bị Dương sư phụ nhốt lại trong Phượng Lao, mỗi ngày hành hình đủ một tiếng, không được ăn uống."
"Cái gì?"
Nghe được tin này, Ninh Nhã Ân cũng có hơi ngạc nhiên nhưng cô ta lại cảm thấy Dương sư phụ làm thế là đúng, bởi vì Diệp Hoan đã ra tay đâm Ngôn Thần nên xứng đáng phải chịu hình phạt thích đáng.
Âu Dương Vũ Thiên thì không cảm thấy như vậy. Anh ta bất ngờ vơ lấy áo khoác ở trên thành ghế, định quay người rời đi thì đột nhiên bị Ninh Nhã Ân gọi lại:
"Âu Dương Vũ Thiên, anh đi đâu vậy?"
"Tôi phải đi cứu Diệp Hoan ra, tôi không thể để cô ấy chịu phạt như thế được."
"Anh không được đi! Nếu anh đi, tức là đã chọn cách đối đầu với Dương sư phụ. Anh biết tính của người rồi mà, nếu anh một mực muốn cứu Diệp Hoan thì chỉ khiến cô ấy gặp nguy hiểm hơn thôi."
Lời Ninh Nhã Ân nói cũng rất có lý. Dù gì Diệp Hoan cũng từng là người phụ nữ của Ngôn Thần, trong thời gian ngắn chắc Dương sư phụ sẽ không làm hại gì đến cô đâu. Âu Dương Vũ Thiên nghĩ vậy rồi quyết định không đi nữa mà ở lại đây với Ngôn Thần.
Trong khi đó, ở đại điện Phượng Hoàng.
Khi biết tin chị mình bị nhốt vào Phượng Lao và phải chịu hành hình, Diệp Hiên đã chạy tới cầu xin Dương sư phụ. Tuy nhiên, ông ấy lại không muốn gặp Diệp Hiên nên Diệp Hiên đành phải quỳ xuống trước cửa đại điện.
Ba tiếng trôi qua, Diệp Hiên vẫn quỳ ở đó không hề nhúc nhích. Đến khi Dương sư phụ chịu gặp mình, Diệp Hiên cũng chưa vội đứng dậy mà đã cầu xin:
"Dương sư phụ, xin ông hãy tha cho chị Diệp Hoan."
Dương sư phụ cảm thấy không vui khi đến cả một quản gia nhỏ bé cũng muốn xin giúp Diệp Hoan. Ông nhướng mày hỏi:
"Có vẻ cậu rất lo lắng cho Diệp Hoan. Cậu là cái gì của cô ta mà muốn xin ta thả người?"
"Tôi là…"
Diệp Hiên suýt nữa thì nói ra thân phận thật sự của mình nhưng khi nhớ lại những gì Diệp Hoan từng bắt mình hứa, Diệp Hiên lại không nói nữa.
"Tôi… tôi coi chị ấy như chị gái của mình nên cầu xin Dương sư phụ hãy thả chị ấy ra ngoài."
Diệp Hiên khẩn khoản cầu xin Dương sư phụ, không những thế còn không ngại dập đầu xuống đất. Hành động này của Diệp Hiên càng khiến Dương sư phụ bực mình hơn, ông chau mày nói:
"Muốn ta thả người? Chi bằng nói ta nhốt cậu vào chung với cô ta thì còn nghe được. Tránh sang một bên đi, đừng có làm vướng đường của ta."
Nói rồi, Dương sư phụ lướt qua người của Diệp Hiên, coi như không nghe thấy những lời cầu xin của cậu ấy. Xin thả người không được vậy Diệp Hiên chỉ còn cách cầu xin cho cậu ấy vào đó thăm chị gái mình.
Diệp Hiên vội vàng bò tới ôm lấy chân của Dương sư phụ, gấp gáp nói:
"Xin Dương sư phụ hãy cho tôi vào thăm chị ấy một lát, chỉ thăm một lát thôi, tôi xin ông!"
Dương sư phụ định đá Diệp Hiên sang một bên nhưng ai ngờ cậu ấy lại bám quá chặt. Ông ta không còn cách nào khác, đành phải cho phép tên cứng đầu này vào trong thăm Diệp Hoan.
"Người đâu, đưa thằng nhóc này tới Phượng Lao đi. Sau 5 phút, phải lôi ra ngoài ngay nghe chưa?"
"Vâng, thưa Dương sư phụ."
Sau khi nhận lệnh của Dương sư phụ, người của ông ấy đã lôi Diệp Hiên đứng dậy, đưa cậu ấy tới Phượng Lao để thăm chị gái. Bọn họ cho Diệp Hiên năm phút để thăm Diệp Hoan, khi nào hết năm phút Diệp Hiên sẽ phải ra ngoài hoặc là bị kéo ra.
Phượng Lao này vô cùng rộng lớn, căn phòng rộng đầu tiên chính là phòng đang giam giữ Diệp Hoan. Diệp Hiên vội vàng chạy đến song sắt, vừa nhìn thấy chị gái là liền lên tiếng gọi:
Diệp Hoan đang gục mặt bên vệ tường, nghe thấy giọng của Diệp Hiên liền từ từ mở mắt ra. Mái tóc dài rối bời đang che đi nửa gương mặt tiều tụy, cô mấp máy đôi môi khô khốc, thều thào:
"Diệp Hiên?"
Ngay sau đó, Diệp Hoan đã vươn bàn tay run run ra đằng trước, bám xuống nền nhà rồi lết mình tới trước song sắt. Nhìn chị mình toàn thân toàn là máu, không còn chút sức lực để bước đi mà Diệp Hiên đã bật khóc.
"Chị, tại sao bọn chúng lại tàn nhẫn như vậy? Đánh chị ra nông nỗi này, em sẽ không tha cho chúng!"
"Diệp Hiên, em… tại sao em lại vào được đây?"
Diệp Hoan vừa bò tới bên song sắt, đã đưa tay ra với lấy tay của Diệp Hiên. Cô thều thào hỏi em trai mình, vừa lo lắng lại vừa sợ hãi.
"Em cầu xin Dương sư phụ cho em vào thăm chị, ông ấy cho em 5 phút."
"Cái gì? Em đã tiết lộ thân phận của em cho ông ấy sao?" Diệp Hoan bàng hoàng.
"Chưa, em chưa có nói gì cả. Nhưng chị à… em thật sự không muốn nhìn thấy chị chịu khổ thế này, em phải làm gì để cứu chị ra ngoài đây?"
Diệp Hiên khóc lóc nắm chặt lấy tay Diệp Hoan qua song sắt. Cậu ấy chỉ biết trách bản thân, tại sao người bị nhốt không phải là cậu ấy chứ? Diệp Hoan khẽ mỉm cười nhìn Diệp Hiên, một nụ cười đôn hậu. Nước mắt bất chợt rơi xuống, cô nói:
"Ngốc ạ! Chị không sao, chị vẫn còn trụ được. Mà em đã nghe tin gì của Ngôn Thần chưa?"
Diệp Hiên ngây ngốc nhìn Diệp Hoan, đã đến nước này rồi mà cô còn lo lắng cho Ngôn Thần nữa sao?
"Chị, tại sao chị lại hỏi về hắn?"
"Chị chỉ muốn biết anh ta sống chết thế nào thôi."
"Em nghe nói anh ta đã qua cơn nguy kịch, bây giờ đang chờ tỉnh dậy."
Không hiểu sao nhưng khi nghe tin Ngôn Thần đã qua cơn nguy kịch là Diệp Hoan lại cảm thấy nhẹ lòng. Rõ ràng ban đầu là cô đâm anh trước, vậy mà khi biết anh còn sống cô lại cảm thấy mừng.
"Chị Diệp Hoan, em nhất định sẽ tìm cách cứu chị ra ngoài, chị phải chờ em."
Diệp Hiên vừa dứt lời, hai tên vệ sĩ của Dương sư phụ đã hùng hổ xông tới. Bọn chúng kéo Diệp Hiên đứng dậy, sau đó lôi cậu ấy ra ngoài.
"Đã hết giờ thăm rồi, mau chóng đi ra ngoài đi."
Trước khi bị lôi đi, Diệp Hiên đã kịp nói vài câu:
"Chị nhất định phải chờ em, chờ em đó nghe chưa?"
Diệp Hoan ngồi sau song sắt, nước mắt lưng tròng nhìn em trai bị đám người đó lôi ra ngoài. Cô bất lực gục mặt xuống dưới, miệng lẩm bẩm một câu:
"Chị xin lỗi Diệp Hiên, chị xin lỗi em…"
Nếu đã bị nhốt vào đây thì sẽ không có khả năng thoát ra được. Diệp Hoan đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với cái chết rồi và cô cũng cầu mong cho mình chết sớm một chút để đỡ phải đau đớn.
Trong căn phòng rộng lớn, tối tăm và lạnh lẽo, một thân thể nhỏ bé đang ngồi run rẩy ở một góc tường. Cô không được ăn cơm, cũng không được uống nước, đến nước mắt để khóc cũng chẳng có. Cô mơ hồ khép mi mắt lại, trong lúc cận kề giữa sự sống và cái chết, cô liền nói:
"Ba, mẹ… con xin lỗi nhưng con vẫn chưa thể trả thù cho ba mẹ. Con gái bất hiếu… chỉ có thể đi theo ba mẹ, con không thể chăm sóc cho Diệp Hiên nữa rồi… con... con mệt rồi ba mẹ à…"
…
Hôm sau,
Khi hay tin Diệp Hoan bị nhốt qua lời kể của Diệp Hiên, Trịnh Yên Chi đã vội vàng xin nghỉ làm ở quán cà phê một buổi để chạy tới dinh thự.
Thật ra Diệp Hoan đã từng nói cho Yên Chi biết chuyện Lâm Tiêu là Diệp Hiên, nhưng còn chuyện mấy ngày nay xảy ra ở dinh thự Phượng Hoàng, Trịnh Yên Chi cũng chỉ vừa mới biết.
"A Hiên, bây giờ Diệp Hoan đang bị nhốt ở đâu?"
"Chị ấy đang bị nhốt trong Phượng Lao, thân thể toàn máu, kiệt sức tới mức không thể đứng dậy được."
Diệp Hiên vừa nghẹn ngào vừa nói ra tình trạng hiện tại của Diệp Hoan cho Trịnh Yên Chi biết. Nghe xong, Trịnh Yên Chi buông thõng hai tay xuống, những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống không ngừng.
"Diệp Hoan, cậu ấy chỉ là một cô gái nhỏ bé, sao mà chịu được hình phạt đó chứ? Không được, chị phải gọi điện cho Âu Dương Vũ Thiên, nhờ anh ấy giúp đỡ." Trịnh Yên Chi vội vàng rút điện thoại ra, gọi điện cho Âu Dương Vũ Thiên.
Âu Dương Vũ Thiên, Ngôn Hạ và Ninh Nhã Ân cả ngày hôm qua đều thúc trực bên cạnh Ngôn Thần không rời nửa bước. Sáng sớm hôm nay anh mới tỉnh dậy, cơ thể tuy còn yếu nhưng đã đỡ hơn rất nhiều, vì lo sợ anh sẽ làm liều nên chẳng một ai dám nói chuyện Diệp Hoan đang bị nhốt cho Ngôn Thần biết.
Sáng nay, trong lúc Ngôn Thần đang dùng bữa sáng, Âu Dương Vũ Thiên đã nhận được điện thoại từ Trịnh Yên Chi. Biết Yên Chi gọi tới là vì điều gì nên Âu Dương Vũ Thiên đã cầm máy ra ngoài phòng bệnh để nghe.
"Alo? Yên Chi à?"
[Âu Dương Vũ Thiên, anh giúp em cứu Diệp Hoan ra với!]
"Yên Chi, anh cũng rất muốn cứu cô ấy nhưng Dương sư phụ sẽ không dễ gì để anh cứu cô ấy ra đâu."
[Vậy… vậy còn Ngôn Thần, chắc chắn Ngôn Thần sẽ cứu được Diệp Hoan.]
"Ngôn Thần vừa mới tỉnh, cậu ấy vẫn còn yếu, anh không thể để cậu ấy làm liều. Anh xin lỗi, Yên Chi."
Vậy là Âu Dương Vũ Thiên không chịu giúp Yên Chi cứu Diệp Hoan ra ngoài, không những thế người cúp máy trước cũng là anh ta.
Cuộc trò chuyện của Âu Dương Vũ Thiên và Trịnh Yên Chi đã bị Ngôn Hạ nghe thấy. Bây giờ cô nàng mới biết Diệp Hoan đang bị nhốt lại và người có thể cứu được Diệp Hoan là anh trai mình.
"Âu Dương Vũ Thiên, sao anh không nói cho em biết là chị Diệp Hoan đang bị Dương sư phụ nhốt lại?"
"Ngôn Hạ, chuyện này…"
"Không được, em phải báo chuyện này cho anh trai."
Ngôn Hạ vì không muốn Diệp Hoan chịu khổ trong Phượng Lao nên đã một mực muốn nói tất cả cho Ngôn Thần. Nhưng khi cô nàng vừa quay đầu lại thì đã bị Ninh Nhã Ân ngăn cản.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]