Chương trước
Chương sau
"Cháu chào cô…"

Vì trước khi tới đây Diệp Hoan có dặn Tư Khuynh, nếu có gặp ai thì phải lễ phép chào hỏi đàng hoàng nên thằng bé mới lễ phép chào Ninh Nhã Ân một cách vô cùng lịch sự.

Sau lời chào ấy, Tư Khuynh liền mỉm cười nhìn Ninh Nhã Ân nhưng gương mặt của Ninh Nhã Ân đã trắng bệch ra, vì cô ấy đang không thể tin vào mắt của mình.

Đứa trẻ này là con của Ngôn Thần với Diệp Hoan sao?

Không phải nhầm lẫn gì đó chứ?

"Ngôn… Ngôn Thần, anh có đang lừa em không đó? Sao thằng bé này có thể là con trai của anh được?"

Ninh Nhã Ân tròn hai mắt nhìn Tư Khuynh, mặc dù cô ta cũng thấy thằng bé rất giống với Ngôn Thần hồi nhỏ nhưng lý trí cô ta vẫn cho rằng không phải như thế. Ninh Nhã Ân luống cuống hỏi lại Ngôn Thần, chỉ mong sao câu trả lời của anh có thể khiến cô ta vừa lòng.

Thế nhưng, Ngôn Thần vẫn một mực quả quyết:

"Cô không thấy hai ba con tôi rất giống nhau sao? Diệp Hoan có thai từ 5 năm trước nhưng lúc đó tôi lại không hề biết. 5 năm sau gặp lại, tôi mới phát hiện ra mình có một đứa con trai 5 tuổi đáng yêu như Tư Khuynh."

"Sao anh có thể chắc chắn thằng bé này là con của anh? Lỡ như… lỡ như Diệp Hoan có thai với người đàn ông khác rồi nói dối là con của anh thì sao?"

Ninh Nhã Ân vì không thể chấp nhận được sự thật phũ phàng này nên mới nhất thời tức giận, nói ra một câu khiến Ngôn Thần bực mình. Anh nhíu mày khó chịu nhìn cô ta, rõ ràng Ninh Nhã Ân đang cố tình đưa những cái xấu nhằm vào Diệp Hoan, khiến Ngôn Thần phải nghi ngờ về Diệp Hoan như cái cách cô ta nghĩ.

Nhưng người như Diệp Hoan, nếu Ngôn Thần không hiểu thì còn ai hiểu được cô nữa?

Sẽ không bao giờ có chuyện Diệp Hoan nói dối anh về con của hai người.

"Tin hay không tin tùy cô, tôi cũng không có nghĩa vụ phải giải thích chuyện này. Diệp Hoan là người thế nào, tôi biết rõ nhất. Đừng biến cô ấy trở thành kiểu phụ nữ xấu xa như vậy trước mặt tôi."

Nói rồi, Ngôn Thần liền bế Tư Khuynh vào trong biệt thự. Hai người họ lướt qua người Ninh Nhã Ân và chẳng một ai để ý tới sắc mặt buồn bã của cô ấy hiện tại. Ninh Nhã Ân loạng choạng không đứng vững, những gì trước mắt cô ấy dường như bị sụp đổ hoàn toàn.

/Ngôn Thần đã có con với Diệp Hoan rồi, vậy những gì mình cố gắng trong 5 năm qua… đều bỏ đi hết sao?/

Trong thoáng chốc, Ninh Nhã Ân đã cảm thấy bản thân thật thảm hại. Những gì cô ấy cố gắng trong 5 năm qua đều chẳng là gì hết so với việc Diệp Hoan sinh cho Ngôn Thần một đứa con. Đứa con ấy là minh chứng của tình yêu, là sợi dây ngắn nhất để gắn kết hai người lại với nhau. Vậy thì dựa vào đâu mà Diệp Hoan có được quyền hạn đó, còn Ninh Nhã Ân thì không chứ?

Nghĩ như vậy, Ninh Nhã Ân lại bất ngờ nổi giận, cô ta nghiến răng nói ra tên của Diệp Hoan trong sự phẫn nộ tới đỉnh điểm.

"Diệp Hoan, tôi sẽ không bao giờ chịu thua cô đâu. Cô có thể sinh con cho Ngôn Thần thì tôi cũng có thể. Tôi không tin là tôi không có được Ngôn Thần bằng những gì mình cố gắng trong bao nhiêu năm qua. Cứ chờ đi…"

Trong khi đó, ở bên trong biệt thự.

Lần gặp đầu tiên với Ninh Nhã Ân ở ngoài biệt thự, Ngôn Tư Khuynh đã cảm thấy người phụ nữ này có gì đó không bình thường. Thằng bé lo sợ ba nó có người phụ nữ khác mà không quan tâm tới mẹ nó và nó nữa.

"Ba ơi, cái cô ở bên ngoài kia là ai thế? Cô ấy thích ba phải không?"

Lời nói vô thức của một đứa trẻ 5 tuổi lại bất ngờ khiến Ngôn Thần chột dạ. Sao thằng bé lại có thể nhận ra Ninh Nhã Ân thích Ngôn Thần được nhỉ?

"Tư Khuynh, tại sao con lại nói là cô ấy thích ba?"



"Con nhìn vào ánh mắt và biểu cảm của cô ấy nên mới biết. Trước đây con thấy mẹ cũng như thế mỗi lần nhìn ảnh của ba, mẹ nói đó là biểu hiện của một người thích ai đó."

Những người phụ nữ khi yêu thường rất giống nhau, mặc dù họ không cùng tính cách. Đó là còn chưa nói tới việc hai người này đều yêu cùng một người.

Ngôn Thần không biết nói thế nào cho Tư Khuynh hiểu. Thằng bé dù có thông minh tới đâu thì vẫn còn là một đứa trẻ, sau này lớn hơn một chút, tự khắc sẽ hiểu được thôi. Nhưng có điều Ngôn Thần lại cảm thấy Tư Khuynh đang cảm thấy bất an, anh phải tìm cách xoa dịu nỗi bất an đó trước đã.

"Tư Khuynh, con đừng suy nghĩ nhiều. Ba chỉ có mình mẹ con thôi, còn Ninh Nhã Ân… ba chỉ coi cô ấy là bạn."

Trong lúc hai cha con đang mải nói chuyện, Dương sư phụ đã xuất hiện từ lúc nào không ai hay biết. Lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy một đứa bé giống hệt Ngôn Thần lúc nhỏ nên có hơi ngạc nhiên.

"Ngôn Thần, đứa trẻ này là…"

Nghe thấy giọng của Dương sư phụ, Ngôn Thần liền bất ngờ đứng thẳng dậy. Đã tới lúc anh nói hết tất cả cho ông ấy biết rồi.

"Sư phụ, đây là con trai của con và Diệp Hoan. Con đã gặp lại Diệp Hoan và phát hiện ra mình có một đứa con trai 5 tuổi."

Dương sư phụ vô cùng bất ngờ, hai bên lông mày không giấu nổi sự ngạc nhiên mà hếch lên trên. Ngôn Thần tự tiện đi tìm lại Diệp Hoan thì thôi đi, không những thế còn đem con trai tới đây, rốt cuộc là anh đang có ý gì?

"Ngôn Thần, con nói nó là con trai của con và Diệp Hoan, vậy thì hãy nói cho ta biết, tại sao con lại đưa nó tới đây?"

Ánh mắt và giọng điệu của Dương Tiễn khiến Tư Khuynh cảm thấy rất sợ. Thằng bé núp sau chân của Ngôn Thần, hai tay bám vào ống quần của anh, đôi mắt long lanh nhìn về hướng Dương sư phụ với điệu bộ sợ hãi.

Có thể Dương sư phụ đã hiểu ý của Ngôn Thần nhưng ông ấy vẫn muốn anh trả lời để chắc chắn. Ngôn Thần hít một hơi thật sâu, dõng dạc nói:

"Con muốn đưa Diệp Hoan và con trai con tới đây ở. Cho dù con và cô ấy chưa chính thức là vợ chồng hợp pháp nhưng chúng con cũng đã có con trai, con không thể để người nhà của mình lưu lạc bên ngoài. Vậy nên… mong Dương sư phụ có thể đồng ý."

"Con coi đứa trẻ này và Diệp Hoan là người nhà, vậy con có coi ông già này là người nhà của con không, Ngôn Thần?"

Dương sư phụ chắp tay sau lưng, đứng xoay người lại với Ngôn Thần. Ông ấy vẫn chẳng hề hài lòng với Diệp Hoan, kể cả khi hai người họ đã có con trai.

"Sư phụ, sao người lại đem so sánh hai vấn đề này chứ?"

"Ngôn Thần, nếu con muốn sống với con trai mình thì có thể để thằng bé ở lại đây. Nhưng còn Diệp Hoan… cô ta thì đừng hòng đặt chân vào biệt thự này nửa bước."

Quả quyết xong, Dương sư phụ quay người lại, liếc nhìn Tiểu Tư Khuynh một cái rồi bước về phía phòng sách. Ông ấy đã cho phép Tiểu Tư Khuynh được sống ở đây nhưng lại không đồng ý để Diệp Hoan sống cùng.

Thành kiến và hiểu lầm giữa Dương sư phụ và Diệp Hoan quá lớn, có lẽ… nhất thời sẽ chẳng dễ dàng giải quyết được.

Sau khi Dương sư phụ rời đi, Ngôn Tư Khuynh mới dám lên tiếng hỏi ba. Giọng thằng bé nghẹn ngào cứ như sắp khóc:

"Ba ơi, sao Dương gia gia lại không thích mẹ? Ông ấy ghét mẹ sao ba?"

"Tư Khuynh, con giúp ba một chuyện nhé?" Ngôn Thần bất ngờ ngồi xuống, đưa tay xoa đầu Tư Khuynh.

"Chuyện gì ạ?"



"Ba nghĩ con có thể đi thuyết phục Dương gia gia, nếu con khiến ông ấy thích con thì mẹ con có thể tới đây sống cùng chúng ta."

"Thật hả ba? Vậy con đi luôn đây!"

Ngôn Tư Khuynh bất ngờ vui vẻ trở lại. Thằng bé lóc cóc chạy về phía phòng sách của Dương sư phụ, điệu bộ đáng yêu hết nấc. Ở trường và ở lớp, Ngôn Tư Khuynh luôn được các cô giáo và các bạn yêu mến nên thằng bé nghĩ Dương sư phụ rồi cũng sẽ yêu mến nó ngay thôi.

Cạch!

Thân ảnh nhỏ bé mở cánh cửa phòng sách, lúc nhìn thấy Dương sư phụ ngồi trên ghế đọc sách, Ngôn Tư Khuynh vừa run vừa sợ.

"Cháu… cháu có thể vào đây được không ạ?"

Tư Khuynh nghiêng đầu sang một bên, lắp bắp hỏi Dương sư phụ. Dương sư phụ bị làm phiền trong lúc đọc sách, vốn dĩ ông đã rất cáu giận, lông mày cũng nhíu xuống rồi. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của Ngôn Tư Khuynh, Dương sư phụ lại chẳng thể giận nổi. Ông thở dài:

"Cháu đã vào rồi đó, còn hỏi ông làm gì?"

Dương sư phụ không biết thằng bé này định làm gì tiếp theo nhưng ông ấy cũng cảm thấy vô cùng tò mò. Một đứa trẻ mới có 5 tuổi, liệu có đủ khả năng thuyết phục được Dương Tiễn hồi tâm chuyển ý hay không đây?

"Dương gia gia, có phải ông đang không được vui đúng không ạ? Cháu mới nghe được một câu chuyện cười ở lớp, muốn kể cho ông nghe, không biết ông có muốn nghe không ạ?"

Tiểu Tư Khuynh mỗi lần thấy mẹ mình không vui đều sẽ kể chuyện cười cho mẹ nghe. Nhiều lần như vậy, thằng bé luôn nghĩ rằng chuyện cười có thể khiến tinh thần người khác thoải mái và phấn chấn hơn.

"Chuyện cười? Được, cháu kể đi…"

Ở bên ngoài phòng khách, Ngôn Thần vẫn đang chờ đợi kết quả từ con trai mình.

Thằng bé vào đó cũng được mười phút rồi, nếu như Dương sư phụ thật sự ghét nó thì đã đuổi nó ra từ lâu rồi mới phải.

Trong lúc Ngôn Thần đang gục đầu mải suy nghĩ, bỗng dưng anh nhìn thấy đôi chân của phụ nữ mang giày cao gót đứng trước mặt của mình. Anh ngẩng đầu lên, ngước nhìn người đó, hóa ra lại là Ninh Nhã Ân.

"Ninh Nhã Ân?"

"Ngôn Thần, anh tính để thằng bé 5 tuổi đó thuyết phục Dương sư phụ sao?" Ninh Nhã Ân khoanh tay trước ngực, hỏi anh.

"Có liên quan tới cô không?"

Ngôn Thần không hề muốn để ý tới Ninh Nhã Ân nhưng cô ấy lại chủ động ngồi vào lòng anh. Ninh Nhã Ân đưa tay bám vào cổ Ngôn Thần, cong cong đôi môi đỏ mọng nói với anh:

"Ngôn Thần. Nếu anh thích trẻ con thì em cũng có thể sinh cho anh một đứa. Với lại em không chỉ sinh cho anh một thôi đâu, anh thích bao nhiêu thì em sẽ sinh bấy nhiêu…"

Ngôn Thần ngồi im trên sofa, hai tay không dám động vào người của Ninh Nhã Ân. Anh khó chịu nhìn ả, nói:

"Đúng là tôi thích trẻ con nhưng tôi lại không thích cô làm mẹ của con tôi."

Ninh Nhã Ân bất chợt mỉm cười, cô ta nhướn người lên cao hơn chút, ôm chặt lấy cổ của anh, ghé vào tai anh thì thầm một câu đầy mê hoặc:

"Đừng từ chối em vội, em thừa sức để trở thành một người mẹ hiền, một người vợ thảo của anh đó Ngôn Thần à…"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.