Tháng 9, mùa đông năm ấy.
Diệp Hoan đã hạ sinh một bé gái tại bệnh viện trung tâm thành phố.
Trong lúc đợi Diệp Hoan ở ngoài phòng sinh, Ngôn Thần đã vô cùng hồi hộp và lo lắng. Thật sự anh rất muốn vào đó với vợ mình, nhưng bác sĩ lại không cho anh vào trong nên anh chỉ có thể ở bên ngoài chờ đợi.
Đã hai tiếng trôi qua, trong phòng sinh vẫn chưa có động tĩnh gì cả. Ngôn Thần không đợi được nữa, anh muốn vào đó xem tình hình như thế nào.
"Không được, mình phải vào trong đó."
Đến khi Ngôn Thần đang định quay đầu để bước vào trong phòng sinh thì bất chợt có tiếng khóc của trẻ con vang lên.
Oe… oe…
Âm thanh ấy khiến Ngôn Thần như chết lặng người đi. Anh đứng chựng người một lúc lâu, gương mặt hạnh phúc đến khó tả. Đó là tiếng khóc của con anh đúng không? Không hiểu sao nhưng anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc, anh chỉ muốn nhảy cẫng lên và nói với mọi người rằng: đứa con thứ hai của tôi vừa mới chào đời rồi.
Một lát sau, cửa phòng sinh bật mở. Bác sĩ và y tá bước ra ngoài, tâm trạng ai nấy cũng đều vui vẻ. Ngôn Thần hớt hải chạy đến bên họ, anh thực sự muốn biết tình hình của vợ và con anh.
"Bác sĩ, vợ tôi… cả con của tôi nữa, hai người họ…"
"Chúc mừng anh, chị nhà đã sinh hạ một bé gái rất đáng yêu."
Vừa nói, nữ y tá vừa bế đứa bé mới vừa được sinh ra đến trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-trai-tim-xin-hay-yeu-anh/2810525/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.