Ân ái quá đi lúc này Tô Nhược nằm trong lòng Cảnh Tử Sâm,mồ hôi ẩm ướt thân thể hai người,nơi nào đó vẫn còn trong cô.
Cảnh Tử Sâm thỏa mãn nắm bàn tay cô hôn lên từng ngón vui đùa..
- Nhược Nhược..
Anh gọi tên cô, Tô Nhược mệt mỏi nhưng hôm nay cô lại không buồn ngủ cho lắm.Với lại cơ thể ẩm ướt không tắm cô sẽ không ngủ được.
- Dạ
Tô Nhược rầm rì trong miệng, Cảnh Tử Sâm buồn cười, anh nói..
- Nhược Nhược, ngày mai anh sẽ quay về thành phố A, em về cùng anh không?
Chân mày Tô Nhược chau lại, lúc này Tô Nhược mới ngẩng đầu nhìn anh.
- Có việc gấp hả anh..?
Tư vị ngọt ngào bủa vây mấy ngày hôm nay Tô Nhược xém quên mất người đàn ông này phía sau còn là một Cảnh Thị, làm sao cứ giữ anh bên cạnh nghĩ dưỡng cùng với cô được,nhưng nghe anh trở về thì lòng Tô Nhược trống rỗng, trong lòng nỗi lên cảm giác khó chịu.
Sao cô lại trở nên bám người thế này..
Cảnh Tử Sâm xoa lấy mặt cô, anh gật đầu.
- Hai ngày nữa dượng của anh có tổ chức buổi từ thiện, anh không thể vắng mặt.1
- À..
Tô Nhược à lên tiếng ỉu xìu nghe vào liền biết cô gái nhỏ không vui.
Khiến trái tim Cảnh Tử Sâm như nếm mật ngọt,cô ngày một thích dựa dẫm anh nhiều hơn khiến anh rất vui vẻ.
Anh hôn lên chóp mũi của cô, ánh mắt lúc này có chút khó xử.
- Thật ra anh rất muốn em đến dự cùng anh, hôm đó có gia đình của anh.Em có muốn trở về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-trai-tim-nu-minh-tinh/968867/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.