Ở lại bệnh viện hơn hai tuần rốt cuộc bác sĩ cũng đã cho Tô Nhược xuất viện. Tô Nhược mừng rỡ như được ân xá, hai tuần ở lại bệnh viện Tô Hàn ghé qua thêm hai lần thăm cô,một lần cùng mẹ Tô một lần đi một mình.
Chuyện kia cũng không ai nhắc đến nữa, thấy Tô Nhược cười nói lại vui vẻ họ đều ngầm hiểu cô đã vực lại tinh thần.
Mà nói thật ra Tô Nhược ngoài đêm đó ra cô cũng không có thời gian để suy nghĩ đến.
Vì Cảnh Tử Sâm có cách cho cô không còn nhớ đến những chuyện vô bổ khiến hư tổn tinh thần.
Vì thời gian cãi nhau với anh thật ra còn không đủ, ngày nào anh không trêu cô nổi giận thì chắc chắn ngày đó anh sẽ không cần ăn cơm vì vị thức ăn sẽ nhạt như nước.
Nghĩ đến hai tuần qua ở bệnh viện có lẽ là khoảng thời gian vô lo vô nghĩ, hưởng thụ nhất của cô, ngày nào trong phòng nhỏ cũng thật huyên náo.Dù rằng chỉ có hai người,ngọt ngào có, ấm áp có bình yên đến ngỡ ngàng.
- Xong rồi.
Thím Quyên thu dọn mọi thứ, cùng tài xế xách đồ đem sẵn xuống lầu.
Lúc này bên dưới phóng viên không ít, Tô Nhược lần đầu xuất hiện bên cạnh Cảnh Tử Sâm có một chút lo lắng,nhịp tim hơi tăng nhanh.
Cảnh Tử Sâm nghe xong điện thoại, anh đi vào nhìn Tô Nhược đang ngồi trên giường ngơ ngác suy nghĩ.
Anh mỉm cười đi đến nắm tay cô.
- Về nhà thôi em.
Tô Nhược cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ được anh nắm chặt, vừa an toàn còn ấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-trai-tim-nu-minh-tinh/968847/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.