Tô Nhược thả túi xách lên sopha, cởi áo khoác ném lên theo. Trong lòng thì trăm vị chua cay.
Lúc Cảnh Tử Sâm đi vào , anh dựa người vào cửa thong thả xem cô kế tiếp cô sẽ làm gì.
Tô Nhược xoay người nhìn anh, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Bàn tay nhỏ hơi run rẩy nhưng cố chấp đưa lên cởi lấy nút áo sơ mi.Hôm nay Tô Nhược mặc chiếc đầm sơ mi màu xanh dương,làn váy ngắn đến đùi vừa xinh xắn mà khoe được vóc dáng yêu kiều của cô.
Làn môi Cảnh Tử Sâm vương lên ý cười, hai mắt anh dán vào từng hành động của Tô Nhược, với một vẻ mặt vô lại.
Hai mắt Tô Nhược ngấn nước nhưng cắn chặt môi, quyết không cho mình bật khóc.
Phải lấy biết bao nhiêu là can đảm Tô Nhược mới cởi đến nút áo thứ tư.
Từ góc nhìn của Cảnh Tử Sâm anh đã có thể thấy được làn áo lót màu trắng bao lấy khuôn ngực đầy đặn trắng mịn.
Tô Nhược không cởi nửa,cô cũng không giữ lấy áo, khuôn mặt ửng đỏ rõ ràng đang rất ngại ngùng còn tỏ ra cố chấp.
Cô ngẩng mặt nhìn anh.
- Anh muốn như thế này đúng không?
Cảnh Tử Sâm nghe cô hỏi, ẩn chứa trong lời nói là sự oán hận rõ ràng.
Anh nhếch môi, từng bước tiến tới cô..
Mỗi bước chân của anh càng khiến hơi thở Tô Nhược dồn dập.Cô quẳng bách nhìn chăm chăm vào anh, rõ ràng là đang tự nguyện nhưng ánh mắt lại đầy phòng bị còn sợ hãi..
Cho đến khi bàn tay ấm nóng của Cảnh Tử Sâm vuốt lấy khuôn mặt mình.Cả người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-trai-tim-nu-minh-tinh/968802/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.