Quay lại Tô Gia, xe chạy vào cổng lớn nhìn khung cảnh quen thuộc vẫn như năm nào khiến trái tim Tô Nhược nhói lên,khóe mắt lại cay xè. 
Tô Hàn mở cửa cho cô, Tô Nhược thẩn thờ từng bước,từng bước dẫm lên con đường nhỏ trãi đá sỏi nhìn ra chiếc xích đu màu trắng kế bên trồng rất nhiều hoa hướng dương. 
- Nhược Nhược à, mẹ bảo A Hàn trồng cho con.Con xem có thích không? 
- Ui đẹp quá,mẹ ơi con yêu mẹ nhất. 
Hình ảnh như năm nào hiện dần trong mắt của cô,tiếng nói vui đùa còn văng vẳng bên tai. 
Tô Hàn đẩy nhẹ vai cô. 
- Vào thôi em,mẹ ở trên phòng. 
Tô Nhược gật đầu, có chút hồi họp pha lẫn lo lắng. 
Lúc quản gia và người giúp việc thấy Tô Nhược đi vào cùng Tô Hàn.. 
Dường như bọn họ đều bất ngờ pha lẫn vui mừng. 
- Cô chủ..là cô, cô về rồi sao? 
Tô Nhược mỉm cười. 
- Chào mọi người, mọi người có khẻo không ? 
Quản gia bước đến. 
- Thật tốt,thật tốt bà chủ đang ở trên phòng, nếu 
biết cô về chắc là vui lắm. 
- Vậy con lên lầu thăm mẹ trước nhé. 
- Được..được.. 
Hai người đứng trước cửa phòng, Tô Nhược hít thở thật sâu, đưa mắt nhìn Tô Hàn đầy lo lắng. 
- Anh...mẹ có giận em không? 
Tô Hàn đưa tay xoa đầu cô như hồi còn bé, anh ôn nhu nói. 
- Ngốc quá, dĩ nhiên là không rồi,em đừng lo lắng. 
Tô Hàn gõ cửa rồi nhẹ nhàng đẩy cửa vào trước. 
Trầm Ngọc đang tập trung nhìn vào màn hình ti vi, thấy con trai đi vào bà vội lau nước mắt. 
Mỉm cười 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-trai-tim-nu-minh-tinh/968794/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.