Đến tối Đường Chấn Quang và Bạch Đình gặp riêng cô ở thư phòng.
Họ nói với cô.
Năm cô mất tích,bọn họ đã nhận nuôi cô gái kia và họ nghĩ rằng cô sẽ không trở về nữa nên đã lấy tên cô đặt cho cô ta.
Cho nên mười mấy năm qua khi cô không có mặt nơi này.Đã có người khác thay thế vị trí của cô, ba mẹ của cô giờ là của cô ta.
Đặc biệt là chỉ cần nhìn sơ qua cô có thể thấy được vị trí của cô gái kia trong lòng hai người họ.Mà một đứa con như cô muốn còn không được.
Bao nhiêu sự đau lòng, uất nghẹn,còn có ganh tỵ đúng vậy lúc này cô chỉ muốn gào thét lên, đuổi cô gái kia ra ngoài.
Nhưng mà cô có tư cách sao, nhìn lại xem ba người họ mới là một gia đình.
Còn cô ư? không khác gì một người dưng đang van xin sự thương hại từ họ.
Cô nhìn ba mẹ mình nghẹn ngào hỏi.
- Vậy con là ai?
Đường Chấn Quang và Bạch Đình đưa mắt nhìn nhau..
Qua một lúc Đường Chấn Quang thở dài, ông ta nghiêm mặt.
- Sự việc bây giờ đâu cũng đã vào đó hết rồi, cả cái thành phố này ai cũng biết ba chỉ có một đứa con gái.Tiểu...
Ông ta định gọi cô là Tiểu Nghiêng nhưng chợt nhớ lại cái tên đó đã gắn liền cho đứa con nuôi mà hai người đang xem là hòn ngọc trên tay.
Tô Nhược lặng lẽ đau lòng.
Đường Chấn Quang lại hỏi..
- Con nói nhà họ Tô gọi con là Tô Nhược?
Tô Nhược gật đầu,lúc cô trở về họ có hỏi bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-trai-tim-nu-minh-tinh/968791/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.