Chương trước
Chương sau
Đến tối Đường Chấn Quang và Bạch Đình gặp riêng cô ở thư phòng.
Họ nói với cô.
Năm cô mất tích,bọn họ đã nhận nuôi cô gái kia và họ nghĩ rằng cô sẽ không trở về nữa nên đã lấy tên cô đặt cho cô ta.
Cho nên mười mấy năm qua khi cô không có mặt nơi này.Đã có người khác thay thế vị trí của cô, ba mẹ của cô giờ là của cô ta.
Đặc biệt là chỉ cần nhìn sơ qua cô có thể thấy được vị trí của cô gái kia trong lòng hai người họ.Mà một đứa con như cô muốn còn không được.
Bao nhiêu sự đau lòng, uất nghẹn,còn có ganh tỵ đúng vậy lúc này cô chỉ muốn gào thét lên, đuổi cô gái kia ra ngoài.
Nhưng mà cô có tư cách sao, nhìn lại xem ba người họ mới là một gia đình.
Còn cô ư? không khác gì một người dưng đang van xin sự thương hại từ họ.
Cô nhìn ba mẹ mình nghẹn ngào hỏi.
- Vậy con là ai?
Đường Chấn Quang và Bạch Đình đưa mắt nhìn nhau..
Qua một lúc Đường Chấn Quang thở dài, ông ta nghiêm mặt.
- Sự việc bây giờ đâu cũng đã vào đó hết rồi, cả cái thành phố này ai cũng biết ba chỉ có một đứa con gái.Tiểu...
Ông ta định gọi cô là Tiểu Nghiêng nhưng chợt nhớ lại cái tên đó đã gắn liền cho đứa con nuôi mà hai người đang xem là hòn ngọc trên tay.
Tô Nhược lặng lẽ đau lòng.
Đường Chấn Quang lại hỏi..
- Con nói nhà họ Tô gọi con là Tô Nhược?
Tô Nhược gật đầu,lúc cô trở về họ có hỏi bao năm qua cô ở đâu làm gì, Tô Nhược có kể sơ qua cho họ biết..
Không ngờ lần này câu nói kế tiếp khiến Tô Nhược hiểu được ngụ ý của ông.
- Được rồi vậy bây giờ nếu con đã trở về cái tên Đường Hân Nghiêng cũng không dùng cho con được, vậy từ nay con sẽ lấy tên là Đường Nhược Vũ.
Một cái tên với cô vô cùng xa lạ,buồn cười nhất là tên của mình mà không được nhận..
Giống như biết được đồ của mình bị người khác đoạt lấy nhưng không có cách nào dành lại được.
Tô Nhược không trả lời, mấy ai hiểu nổi cảm giác của cô lúc đó, ngôn ngữ không thể tìm ra..
Nhưng sự đau lòng chưa nằm ở đó.
Đường Chấn Quang lại nói tiếp.
- Nhược Vũ à, hiện tại ba mẹ và Đường gia chưa có thể công bố thân phận của con được.Mười mấy năm qua Tiểu Nghiêng luôn bên cạnh ba mẹ.Tất cả mọi người ai cũng nghĩ nó là con.
Trái tim Tô Nhược co rút đau đớn, hàm răng cắn chặt vào nhau.Hai tay cô buông hai bên, bàn tay lạnh toát cung chặt.
Gắng gượng lắm cô mới mở miệng được.
- Ba...con mới là con của hai người.
Đường Chấn Quang và Bạch Đình có chút khó xử..
Bạch Đình bước đến kéo tay cô nhẹ giọng.
- Con biết không? hơn ai hết ba mẹ chờ mong ngày gặp lại con như thế này.Làm sao không mong muốn công bố con với mọi người.Nhưng công việc ba con có tính đặc thù, hiện giờ không cho phép làm điều đó. Nhưng dù con có là ai, hoặc có công bố hay không thì chẳng phải con vẫn là con của ba mẹ hay sao.Ba mẹ vẫn yêu thương con như ngày nào.Chỉ là tạm thời chưa cho mọi người biết sự xuất hiện của con mà thôi.
Tô Nhược dứt khoát thu tay mình lại,cô lạnh lùng chất vấn..
- Không phải là hai người không thể mà là hai người không muốn.Nói đúng hơn vì hai người sợ cô ta tổn thương.Vậy còn con thì sao, rõ ràng con mới là con ruột của hai người mà.
Chưa để hai người họ trả lời, Tô Nhược lại lau nước mắt nhưng có lau thể nào cũng không hết..
Cô bước đến một bước môi run run..
- Mười ba năm qua ba mẹ có cho người tìm kiếm con hay không?
- Dĩ nhiên là có , khi con mất tích ba đã cho người đi tìm.
Đường Chấn Quang khẳng định.
Tô Nhược cười trong nước mắt..
- Bao lâu? một tháng, hai tháng, nửa năm, một năm hay là mười năm? Hai người có đăng tin hay không? Có báo cảnh sát hay không?1
Cô hỏi dồn dập khiến Đường Chấn Quang và Bạch Đình hé miệng nhưng không nói được gì cả.
Tô Nhược run rẩy nói tiếp..
- Để con trả lời cho nhé, ba chỉ tìm kiếm trong âm thầm, cả con gái mình bị bắt cóc ba cũng không dám để người ngoài biết được.Vì ba lo cái ghế của mình sẽ bị người ta cướp mất. Ba có biết ngày con bị bắt cóc,con nghe được gì không? Chính là đối thủ cạnh tranh của ba cho người bắt cóc con.Con biết là ba biết rõ nguyên nhân,nhưng ba không muốn chỉ vì sự mất tích của con ảnh hưởng đến con đường lên quan tiến chức của ba.Cho nên chưa được bao lâu ba đã tìm một đứa con nuôi không máu mủ về thế vị trí của con,có đúng không?
Con đường chính khách luôn xây dựng một hình tượng hoàn hảo nhất, phải hi sinh bất cứ thứ gì.Mà đau thương nhất cô chính là sự hi sinh đó.
Bị cô chất vấn đến mức quẩn bách, Đường Chấn Quang tức giận.
- Im miệng, ai cho con có thái độ đó để nói chuyện với ba mẹ, bao năm qua Tô Gia đã dạy con thành ra như thế này à?.
Sao con biết ba mẹ không cho người tìm kiếm con.Còn việc chính trị làm sao con hiểu được, Ba cũng chỉ là bất đắc dĩ.Với lại con thì sao,mười ba năm qua nếu con muốn quay về thì đã quay về.Bây giờ còn trách ai.
Thân thể non nớt của Tô Nhược run rẩy , sắc mặt tái mét.
Thì ra là vậy, người cuối cùng sai chính là cô..
Bị bắt cóc là do cô không đúng,bị người khác dành lấy thân phận cũng do cô không may mắn.
??⬅️⬅️
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.