Năm năm qua cô cảm thấy mình không còn mặt mũi để trở về Tô gia. Đứng khoảng cách từ xa để ngắm nhìn Mẹ Tô cô cũng không đủ tư cách. 
Vì cô là đứa vong ơn nên xứng đáng bị báo ứng. 
Năm đó khi biết tin cô muốn quay về tìm lại gia đình của mình, Tô Hàn không hề trách móc cô dù là một tiếng.Anh còn lái xe đưa cô đến sân bay.Dù anh biết rằng khi cô rời đi Mẹ Tô sẽ phát bệnh. Người đàn ông này trước sau đều rộng lượng với cô. 
Anh càng bao dung cô càng thấy có lỗi. 
Tô Hàn im lặng nhìn cô,anh không nói gì. 
Tô Nhược không gắng gượng thêm được, nước mắt ân hận lăn dài trên má,cô nghẹn ngào nói. 
- Xin lỗi, em thật không có mặt mũi để gặp anh và mẹ.. 
Lại một tiếng thở dài khẽ khàng, rút khăn giấy đưa cho cô. 
- Đừng khóc, anh và mẹ không hề trách em. Mẹ rất nhớ em. 
Còn có anh,năm năm qua tuy không gặp mặt nhưng anh vẫn luôn theo dõi thông tin cô qua báo chí. 
Tô Nhược ngẩng đầu,nhận khăn giấy từ anh. 
- Thật sao,mẹ...ổn không anh..? 
- Nói em một tin vui để em không còn cắn rứt lương tâm. 
Tô Nhược chờ mong nhìn anh. 
Tô Hàn nói.. 
- Lúc em rời đi mẹ nhập viện mấy lần, đã có nhiều lần anh muốn cho người đưa em trở về.Nhưng anh nghĩ làm như thế là không công bằng với em, em không sai, vì năm đó em còn quá nhỏ để quyết định số phận của mình.Bao năm qua nhờ có em, mẹ đã quên nổi đau mất Nhược Nhược và bệnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-trai-tim-nu-minh-tinh/968789/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.