Chương trước
Chương sau
Reng ! Reng ! Reng !

Đang miên man ngủ thì bất chợt điện thoại trên bàn reo lên, Ô Lập Na khẽ cựa mình một cái sau đó vươn tay lấy điện thoại bắt máy.

_ Alo !

_ Ô Lập Na ! con hồ ly tinh kia, rốt cuộc cô đã sử dụng thủ đoạn gì vậy hả ? khiến cho Ảnh Quân phải thừa nhận thân phận của cô

Ô Lập Na chán chường để điện thoại ra xa tai mình. Cô không hiểu Lâm Huyền Châu đang nói gì, thừa nhận thân phận ? cô thở dài một tiếng khẽ đưa tay day day trán sau đó bình thản nói.

_ Chị gọi điện thoại cho tôi chỉ vì hỏi cái này thôi sao ? nhắc chị biết, tôi đâu có cần dùng thủ đoạn gì đâu, ngoắc ngoắc ngón tay là bạn trai của tôi liền chạy tới thôi

Đầu dây bên kia chợt đông cứng nhưng Ô Lập Na vẫn có thể nghe thấy tiếng nghiến răng ken két của Lâm Huyền Châu, sắc mặt cô ta trở nên tái nhợt hai tay siết chặt vào ga giường đến mức nhăn nheo.

_ Hừ, để tôi coi cô có thể đắc ý được bao lâu, Ô Lập Na ! tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy đâu, cô cứ chờ xem

Dứt lời Lâm Huyền Châu đã ngắt kết nối, còn Ô Lập Na vẫn còn ngớ người câu nói trước của Lâm Huyền Châu.

" Thật kỳ lạ, làm sao mà Lâm Huyền Châu lại biết được ? trên Wechat của mình đâu có kết bạn với chị ta ? chẳng lẽ..."

Ngay lập tức Ô Lập Na mở Wechat lên xem. Trong thoáng chốc trái tim cô đập thình thịch lên, Ảnh Quân thế mà đăng tấm ảnh được chụp vài tiếng trước lên dòng bạn bè với tiêu đề hết sức ngọt ngào "Anh sẽ không thấy mình trọn vẹn nếu thiếu em"

Tiếp theo đến là dòng bình luận từ những bạn bè thân thiết của Ảnh Quân.

_ Khương Dịch Niên : Ôi mẹ ơi ! những lời âu yếm này của cậu càng ngày càng thành thạo ra đấy Quân thối

_ Hạ Vũ : Tin được không ! Chủ tịch, đừng nói là ngài đã học mấy từ này trong sách bách khoa toàn thư về lời âu yếm đó chứ

_ Lâm Huyền Châu : Hết cơ hội thật sao ?

Đọc xong, Ô Lập Na bất ngờ bụm miệng như không thể tin được, một người đàn ông cao ngạo lạnh lùng như Ảnh Quân thế mà hôm nay lại công khai những lời âu yếm với bạn bè.

Thình Thịch ! Thình Thịch !

" Anh ấy cũng công khai giống như mình sao ? "

Cạch.

Ảnh Quân đẩy cửa bước vào trên tay anh là một khay tô cháo thập cẩm còn đang bốc khói nghi ngút, anh nhẹ nhàng đặt khay cháo lên bàn sau đó đặt mông xuống giường.

_ Sao đấy ? có chuyện gì muốn nói với anh à

Cô nhanh chóng vòng tay ra sau gáy Ảnh Quân chủ động khẽ hôn nhẹ lên bờ môi bạc mỏng của anh.



_ Không có đâu chỉ là em đang vui mừng thôi, Quân Quân của em ! anh chính là người bạn trai tốt nhất trái đất này, Em Yêu Anh !

Thoáng chốc cơ thể Ảnh Quân trở nên cứng đờ hai mắt anh hơi trợn lớn, giọng có lắp ba lắp bắp hỏi lại.

_ Na Na, lập lại câu sau cho anh

Ô Lập Na bật cười khanh khách, tinh nghịch mà nhào vào lòng anh khẽ dụi dụi sau đó ngọt ngào nói.

_ Em Yêu Anh ! thưa anh yêu

Thình thịch, trái tim Ảnh Quân bất ngờ đập lên liên hồi Ô Lập Na có thể nghe thấy nhưng chỉ nhoẻn miệng cười, vài giây sau Ảnh Quân khẽ đẩy nhẹ người cô ra bất ngờ cúi xuống đặt đôi môi lạnh lẽo của mình lên môi căng mọng của Ô Lập Na.

Ô Lập Na thả lỏng cơ thể mình để tận hưởng trọn vẹn những đê mê mà nụ cười của Ảnh Quân mang lại, tiếp sau đó là một màn ân ái hết sức kích thích.

____

Đã là ngày kế tiếp nhưng Ảnh Quân lại không cho cô đi làm vẫn một mực để cô ở nhà, Ô Lập Na đang chán chường ngồi xem phim truyền hình thì tin nhắn trong điện trường vang lên.

Ting !

_" Hãy đến nhà hàng Elizabeth gặp nhau, tôi ngồi đợi ở bàn số ba"

Ô Lập Na thoáng chốc nghi hoặc, là một số điện thoại lạ nhưng sao quán tính của cô lại mách bảo rằng cô hãy đi dù sao nhà hàng cũng là một nơi chốn đông người chắc người kia không làm gì được cô đâu nhỉ ? đấu tranh tâm lý một hồi cuối cùng Ô Lập Na cũng quyết định chạy lên lâu thay đồ.

Đến nhà hàng Elizabeth theo như người kia đã nhắn, cô chậm rãi đi đến bàn số ba rất nhanh chóng cô đã thấy một người phụ nữ với mái tóc ngắn layer nhưng cô chỉ nhìn được một bóng lưng mà cô trông rất quen mắt.

Ô Lập Na không vội tiến về phía trước mà chỉ hờ hững đứng phía sau người phụ nữ đó nhàn nhã lên tiếng.

_ Cho hỏi cô là ai vậy ? tại sao lại muốn gặp tôi

Người phụ nữ đó không hề hé môi lấy một tiếng khiến Ô Lập Na càng thêm sốt ruột, một lúc sau người phụ nữ đó đứng phắt dậy hai tay đập mạnh vào bàn khiến ly nước cũng lăn lóc rớt xuống.

Bộp.

_ Ô ! Lập ! Na ! cậu dám quên đi người bạn thân đáng quý giá như tôi sao ?

Dứt lời người phụ nữ đó đưa gương mặt phừng phừng nhìn Ô Lập Na, ngay khi nhìn thấy gương mặt ấy hai mắt trố lên một cách bất ngờ sau đó chậm rãi gọi tên người phụ nữ đó.

_ Cẩm Mạn Nhu ?

Cảm xúc trong Ô Lập Na dường như muốn vỡ òa, không thể để Cẩm Mạn Nhu kịp nói gì thì cô đã bổ nhào ôm chầm lấy cô nàng.



_ Cậu về nước khi nào vậy ? sao không báo với tớ một tiếng, mà bây giờ còn bày trò bí hiểm hẹn tớ đến đây

Ô Lập Na khẽ buông Cẩm Mạn Nhu ra, sau đó đưa mắt ngắm nghía gương mặt của cô nàng, Cẩm Mạn Nhu khẽ cười ra một tiếng rồi mới lên tiếng.

_ Tớ chỉ muốn làm cho cậu bất ngờ

Ô Lập Na nhướng mày khẽ bĩu môi tỏ vẻ không thích thú.

_ Không thèm, suýt chút nữa là tớ không đến đấy chỉ là theo quán tính nên tớ mới đến thôi

Cẩm Mạn Nhu chỉ khẽ cười mặc cho Ô Lập Na nói gì, cô nàng ngồi xuống chống cằm lên bàn nhìn Ô Lập Na một cách say đắm thoáng chốc cô nàng hơi ngớ người, Ô Lập Na dường như trưởng thành hơn rất nhiều.

_ Lập Na này, mới mấy năm không gặp mà cậu đã trở thành như một con người khác vậy, kiểu giống như người từng trải ấy

Ô Lập Na nhất thời nhảy dựng dựng dựng lên như đười ươi mà phản bác.

_ Khụ, cậu nói ngáo gì đó ?

Ngay lập tức ánh mắt của Ô Lập Na tránh đi ánh mắt thăm dò của Cẩm Mạn Nhu cô càng tránh cô nàng càng nghi hoặc, Cẩm Mạn Nhu hơi híp mắt đanh giọng lại.

_ Cậu đang nói dối, Lập Na ! có phải cậu đã cưa được một anh chàng soái ca nào đó rồi không ?

Tránh cũng không được Ô Lập Na đành thở dài ngao ngán sau đó mới kể lại mọi chuyện cho Cẩm Mạn Nhu nghe. Nghe xong, cô nàng Cẩm Mạn Nhu hơi rơi vào trầm ngâm.

" Ảnh Quân ? "

Người đàn ông này, Cẩm Mạn Nhu nhớ là năm năm trước anh ta đã từng bị Ô Lập Na từ chối lời thổ lộ mà nhưng không ngờ năm năm sau lại trở thành bạn trai của Ô Lập Na đúng là không thể tin được mà.

Cẩm Mạn Nhu thầm thở dài một tiếng. Hai người họ vì gặp lại nhau nên đã luyên thuyên nói chuyện mà quên mất luôn thời gian. Trong lúc ra về, Cẩm Mạn Nhu có cuộc gọi nên cứ thao thao nói chuyện đến mức không may va phải một người đàn.

_ A, tôi xin lỗi anh

Cô nàng không buồn mà ngẩng đầu lên chỉ nhàn nhạt xin lỗi người đàn ông đó, toan định quay gót rời đi thì bị người đàn ông kia gọi lại.

_ Này, cái cô đàn ông kia ! cô đã làm bẩn giày của tôi rồi đấy

Khương Dịch Niên buồn bực khi nhìn đến đôi giày bảo bối của anh ta mới mua cách đây không lâu thì đã bị Cẩm Mạn Nhu đạp lên, hỏi anh ta không tức giận mới lạ.

Lúc này Cẩm Mạn Nhu mới ngắt kết nối điện thoại lại, cô nàng nhìn thẳng vào gương mặt tuấn mỹ của Khương Dịch Niên, làn môi không tự chủ mà khẽ nhếch lên cô nàng tiến gần chỗ anh ta.

_ Đồ đàn ông keo kiệt !

Ngay sau đó Cẩm Mạn Nhu cụp đuôi bỏ chạy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.