Về đến nhà, vào trong Giao Nhi đã thấy bà đang ở trong bếp. Cô háo hức đi vào trong nhà bếp cùng phụ bà.
"Bà nội, người đến từ khi nào vậy ạ?"
"Sao người không báo cho con hay ạ."
"Ta cũng vừa mới đến thôi, nhưng nghe người làm nói con ra ngoài dạo nên ta nấu một ít canh bồi bổ cho con."
Giao Nhi cảm thấy cảm động vô cùng, cô cảm thấy bản thân thật may mắn vì có được tình thương yêu từ bà nội. Cô không nghĩ rằng bà lại chu đáo đến vậy! Giao Nhi đứng ngây ra nhìn bà, đôi mắt ngấn lệ vì cảm động và sự biết ơn đến bà.
"Con bé này sao lại khóc rồi? Tiểu tử thối đó không quan tâm đến con phải không? Được rồi ta sẽ điện mắng nó một trận."
"Giao Nhi ngoan, không khóc nữa. Con đang mang thai không nên quá xúc động sẽ ảnh hưởng đến đứa bé."
"Bà nội, không phải như người nghĩ đâu ạ! Con khóc vì con cảm thấy mình thật may mắn vì được bà thương yêu đó ạ?"
Cô vội ôm trầm lấy bà, một cái ôm chứa đựng rất nhiều cảm xúc và tình cảm trong đó.
Chiều về sau khi tiễn bà về thì cô nhận được cuộc điện thoại từ anh. Cô định khi vào nhà sẽ gọi cho anh không ngờ rằng anh lại gọi cho cô. Cô vui vẻ bắt máy.
[Vợ, anh nhớ em. Rất nhớ em luôn đấy vợ, không có em anh không ngủ được, anh nhớ em nhớ con. (1),
Vừa bắt máy anh đã xả cho một cơn mưa liên thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-trai-tim-em-bang-su-diu-dang-cua-anh/3647240/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.