Đợi cho Giao Nhi ngủ anh mới yên tâm rời khỏi phòng, xuống lầu anh thấy bà nội đã tới từ khi nào. Anh hơi bất ngờ vì bà tới mà không cho hề báo cho anh trước, chắc do hai người lâu đến thăm bà nên bà qua thăm hai người. Chứ đợi anh và cô thăm bà chắc sẽ còn rất lâu nữa.
Anh từ từ đi đến bên cạnh bà, ánh mắt ngập tràn nỗi sợ hãi khó có thể che giấu được. Thoáng nhìn bà cũng đã biết chắc đã xảy ra chuyện gì rồi, bà xoa vai anh rồi hỏi anh xem đã xảy ra chuyện gì.
"Có chuyện gì sao? Giao Nhi con bé đâu rồi sao ta không thấy?"
"Cô ấy đang nghỉ ngơi trên phòng ạ!"
"Con bé bị gì sao?"
Cố Đông Bách kể lại toàn bộ câu chuyện sáng hôm nay cho bà nghe, nghe xong câu chuyện bà chẳng những không lo lắng mà trên miệng còn nở một nụ cười vô cùng hạnh phúc. Bà sắp có cháu bế rồi sao? Đây cũng là câu hỏi bà tự đặt ra đối với chính bản thân mình.
Những dấu hiệu sáng nay của Giao Nhi rất giống phụ nữ đang mang thai. Không ngửi được mùi tanh của cá chính là dấu hiệu của mang thai, tuy nhiên bà cũng chẳng thể nào khẳng định được rằng việc cô có thật sự mang thai hay chưa? Hoặc đây cũng có thể là do đầu bếp không làm sạch nên vẫn còn mùi tanh của cá.
"Cháu nói con bé không ngửi được mùi tanh của cá sao?"
"Vâng ạ!"
"Sáng nay chỉ vừa đưa lên ngửi thôi thì cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-trai-tim-em-bang-su-diu-dang-cua-anh/3647235/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.