Nhìn thấy cô ngồi thẫn thờ suy nghĩ gì đó, ánh mắt phút chốc thoáng buồn. Anh biết là cô đang suy nghĩ về điều gì, anh biết là cô đang buồn chuyện gì. Anh đặt khay thức ăn sang một bên, ngồi kế bên cạnh cô rồi ôm cô vào lòng.
"Đừng buồn nữa, có anh ở bên cạnh em rồi, em sẽ không bị bỏ rơi nữa đâu."
"Đông Bách xin đừng bỏ rơi em, em không còn ai bên cạnh nữa cả."
Cứ thế Giao Nhi khóc nức nở trong lòng Cố Đông Bách, có lẽ cảm xúc này đã được cô dồn nén từ rất lâu. Đã rất lâu rồi cô mới cảm thấy ấm áp như vậy và cũng đã rất lâu rồi mới có người an ủi cô như vậy!
Một hồi lâu không thấy động tĩnh gì nữa anh nhìn xuống thấy cô đã thiếp đi từ khi nào, gương mặt đã nhem nhuốc nước mắt, anh nhẹ nhàng lấy tay lau đi những giọt nước mắt ấy. Rồi từ từ đặt cô nằm xuống giường ngủ, cẩn thận đắp chăn lại.
Anh cầm lấy khay thức ăn đem ra ngoài, khay thức ăn đã được cô ăn sạch. Anh mỉm cười hạnh phúc.
Xế chiều Giao Nhi tỉnh giấc, mở mắt ra đã không thấy anh đâu, cô thầm nghĩ chắc anh đã đến công ty. Bước xuống giường cô đi vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân, hơn 15 phút cô cũng bước ra. Trên người cô đã được thay một chiếc váy hoa nhẹ nhàng kiều diễm, soi mình trong gương cô mỉm cười hạnh phúc.
Sau khi ăn uống xong xuôi cô ra ngoài sân thăm vườn hoa, cũng đã rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-trai-tim-em-bang-su-diu-dang-cua-anh/3647233/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.