Biệt thự Ninh Gia.
Từ lúc trở về đây, Ninh Gia Tuệ vẫn luôn mang nét mặt vui vẻ hồ hởi, hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt u uất sầu khổ ở Tiêu Gia.
- Mẹ ơi, đồ ăn mẹ nấu vẫn luôn là ngon nhất.
Vừa nói cô vừa quay mặt nhìn về phía ba như để kiếm thêm đồng minh cho mình.
Ninh Gia Trạch hiểu ý cô con gái nhỏ cũng phụ họa thêm.
- Phải phải, đầu bếp nhà hàng năm sao chưa chắc đã nấu ngon được như này.
Mẹ cô chỉ biết tủm tỉm cười, bà biết rất rõ hai cha con nhà này, kẻ tung người hứng tới sáng mai cũng được.
- Thôi, hai cha con ông chỉ giỏi béo nịnh. Nói, hôm nay về là có ý định gì khác phải không?
Bà là người rất sâu sắc, từ lúc cô trở về, bà đã quan sát thấy con gái hôm nay như đang có điều gì muốn bày tỏ.
Là một người mẹ, để con gái phải chịu muôn vàn ấm ức bà cũng đau lòng vô cùng.
Sống trên đời, quá hiểu chuyện cũng là một sự thiệt thòi...
Ninh Gia Tuệ tay phải đang gắp đồ ăn bỏ miệng, bỗng khựng lại khoảng chừng năm giây, cô mím bặm môi một lúc sau đó từ từ lên tiếng.
- Không ngờ có chút suy tư cũng bị mẹ nhìn thấu mất rồi.
Ánh mắt cô di chuyển về phái Ninh Gia Trạch, cô nói:
- Ba ơi! Con gái ở nhà chẳng có việc gì làm, quá mức nhàm chán. Ba cho con tới công ty ba học việc nhé, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-nhan-tinh/3545171/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.