Nói rồi Ninh Gia Tuệ đứng lên. Cũng không thèm quan tâm tới nét mặt của Tiêu Ân Tuấn có hài lòng với cách hành xử này của cô hay không. Thiết nghĩ cô làm như vậy, đã là giữ thể diện cho hắn và cả lão già mất nết này lắm rồi.
Hồ tổng bên này tỏ ra vô cùng gấp gáp, lão đang định đứng lên nói gì đó thì bị ánh mắt vô cùng sắc lạnh của Tiêu Ân Tuấn nhìn lão làm cho hốt hoảng, sợ hãi, lão bỗng trở lên im bật, không dám làm ra bất cứ hành động nào nữa.
Còn Ninh Gia Tuệ sau khi đứng dậy thì nhanh chóng xoay người rời đi ra khu vườn phía sân sau, để kệ Tiêu Ân Tuấn ngồi lại một mình cùng với lão già mất nết kia.
Lão Hồ sau một hồi Ninh Gia Tuệ rời đi thì cũng đã trở lên có gan hơn mà lên tiếng nói chuyện với Tiêu Ân Tuấn.
- Tiêu tổng. Không phải khi sáng ngài đã nói với tôi...
Lời này của lão nói ra còn chưa hết câu, Tiêu Ân Tuấn ngồi phía đối diện đã dơ ngón tay trỏ đặt khẽ lên môi, ra hiệu kêu hắn im miệng lại.
- Sùy.....
Lão Hồ nhìn hắn, lời chưa nói hết đã bị cứng họng không sao thốt ra được.
Chỉ thấy Tiêu Ân Tuấn bên này vẫn thản nhiên, chậm dãi đưa tay nhấc lên ly rượu đặt trước mặt hắn. Hắn dùng tay lắc nhẹ rượu vang đỏ trong ly, từ từ đưa dần lên mũi hít nhẹ. Hương thơm quyến rũ của rượu vang đỏ hỏa hạng phảng phất nhẹ nhàng xung quanh hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-nhan-tinh/3002148/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.