Ninh Gia Trạch thật sự cảm thấy xấu hổ khi lại sinh ra một thằng con hỗn hào, không biết trời cao đất dầy giống như Ninh Gia Nhất. Nhiều lúc ông chỉ mong rằng nếu như hắn chỉ cần có trong người một chút tính cách của Gia Tuệ thì ông đã mãn nguyện lắm rồi. Tiếc rằng Gia Tuệ lại không phải con trai, không thể nối dõi tông đường cho nhà họ Ninh...Nghĩ tới đây ông lại chỉ muốn lắc đầu ngao ngán.
- Thằng mất dậy kia, mày không nói được câu nào tử tế thì tốt nhất đừng có nên tiếng mở mồm ra.
Ông quay đầu nhìn sang Tiêu Ân Tuấn, vội vàng nói đỡ cho Ninh Gia Nhất vài câu.
- Ân Tuấn, con kệ nó đi, đừng để ý tới mấy lời vô nghĩa của nó. Qua đây ba dẫn con vào trong.
Đoạn rồi ông tiến lại gần Tiêu Ân Tuấn, đưa tay ra vỗ vỗ lưng của hắn. Động tác này của Ninh Gia Trạch rất tự nhiên, chỉ đơn giản xuất phát từ sự cưng chiều của cha vợ dành cho cậu con rể quý, nhưng đối với Tiêu Ân Tuấn thì lại khác, trên nét mặt của hắn tỏ rõ sự khó chịu...Tiêu Ân Tuấn hắn vô cùng căm ghét người nhà họ Ninh nhất là Ninh Gia Trạch.
Còn Ninh Gia Nhất sau khi bị cha mình mắng chửi thậm tệ trước mặt khách khứa như vậy, trong lòng hắn cũng dần dần dâng lên một cơn uất nghẹn. Từ lúc mẹ hắn mất, Trương Mẫn về làm vợ mới của ông, hắn luôn cảm thấy mình không còn được cha yêu thương nữa, ông lại còn luôn thiên vị Ninh Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-nhan-tinh/3002129/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.