Cho người đi theo sau Ninh Gia Tuệ.
Tiêu Ân Tuấn nói xong thì tắt máy, đưa tay đút điện thoại vào trong túi quần.
Chiếc cặp lồng lăn lông lốc bên dưới sàn nhà, sau khi cho người xử lí xong lão Hồ, hắn mới quay ra nhìn lại hiện trường ban nãy. Người đi rồi nhưng đồ vẫn còn đó, dáng người hắn cao lớn tiến lại gần chiếc cặp lồng, cúi người nhặt lên, vẫn còn rất ấm. Tiêu Ân Tuấn cau mày, khẽ thở dài một tiếng, cầm chiếc cặp lồng đưa tới cho một nữ nhân viên gần đó, hắn nói.
- Cô dùng nó đi, tôi có việc cần ra ngoài gấp.
Nữ nhân viên đưa tay ra nhận lấy đồ trong tay của hắn, rồi lên tiếng.
- Để tôi gọi xe cho Tổng giám đốc.
- Không cần đâu.
Ninh Gia Tuệ đã ở dưới lầu một nhưng lúc này bầu trời lại bất ngờ xuất hiện một cơn mưa to giống như trút nước, cô đứng ngoài sảnh lớn nhìn mưa rơi mà lòng càng thêm thắt lại, ngẩng mặt lên trời thở dài: "Đây là ông trời cũng đang muốn cười nhạo cô hay sao chứ?",
Không chờ cho xe taxi tới đón, Ninh Gia Tuệ xốc nhẹ hai bên sườn váy, chạy vào trong làn nước mưa, mặc cho nhân viên an ninh gọi lại phía sau.
- Tiêu phu nhân...
Tiếng mưa rất to khiến cô không thể nghe lọt được chữ nào, Ninh Gia Tuệ giơ tay vẫy vẫy chào anh ta, sau đó chạy thật nhanh về phía trước, cô hiện tại đã không muốn đứng ở đây thêm một giây phút nào nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-nhan-tinh/3002117/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.