Trung đưa cô về nhà là sít soát 10h tối, người không biết sẽ nói cô hư hỏng đi chơi với zai 10h mới về, à chắc nó đi nhà nghỉ đấy nọ kia, nhưng hàng xóm gần nhà cô đều biết Trung mà, người con trai ấm áp này càng tiếp xúc họ lại càng quý, lâu dần những con xe xịn xò để qua đêm ở nhà cô hàng xóm họ đã quên sạch rồi.
Cô trở về phòng, thay đồ xong điều mà cô nghĩ bây giờ, đó là mục đích của Trọng Lâm khi anh ta về đây. Và tại sao bữa tiệc đó lại không có mặt của Ngọc Trân và cháu trai của cô. Trước cháu cô còn phải ngồi máy bay từ Việt Nam mà sang tận Los Angeles cơ mà, đây có từ Sài Gòn tới thôi mà cũng không đi. Phải chăng Trọng Lâm giấu giếm tất cả thành viên hội đồng quản trị về người vợ Ngọc Trân?
Không phải là phải chăng, mà là chắc chắn. Cô cười khẩy 1 cái rồi bấm máy gọi điện cho Ngọc Trân, 2 hồi tút rồi tự nhiên cô lại tắt đi không có gọi nữa mà gọi trực tiếp cho Trọng Lâm.
- Alo bé à. Gọi anh muộn thế?
- Tại sao không cho chị Trân và Gia Bảo tới?
- Này bé ăn nói trống không với anh đấy à? Cháu trai em nó bị sốt đang nằm ở viện nhi Sài Gòn thì sao mà sang được. Bé không tin bé gọi cho Trân đi. Âyzzz thật là. Về sau mà còn nói trống không với anh là anh tét mông bé. Anh có việc rồi. Bái bai.
Ngọc Trân đang ru
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-nang-cong-chua-nho/2949000/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.