8h tối ông Trọng bà Sáu chưa thấy Mỹ Hương về liền gọi điện thoại cho con gái, nhưng chỉ có những hồi tút dài ngoằng mà thôi. Vinh biết bố mẹ Hương gọi cho cô nàng nhưng vì đã nghe lời dặn của Trọng Lâm rồi là chỉ có gọi cho Trung thôi. Nhưng Vinh cũng lo, Hương say thế này mà giờ cũng đã 8h tối, không về nhà thì thật là kỳ quá.
Xuân Vinh làm theo lời của Trọng Lâm lúc chiều, gọi điện thoại cho Trung:
- Alo, tao đây Vinh!
- Mày ơi con Hương nó say quá, mày tới đón nó được không?
- Mắc mớ gì tới tao? Sao không gọi cho bố mẹ nó?
- Có số *** đâu mà gọi. Mày tới đây đón nó được không? Chỉ có mày may ra nó mới về, gớm khổ lắm. Nó bảo nó bị mày chửi là điên cũng đúng lắm, nó vì điên mới yêu mày, mới làm tất cả vì mày nọ kia. Tao đuổi nó nó chả có về. Tới đây hốt nó về giúp tao cái. Mà này, đừng có gọi cho bố mẹ nó nhé không tao bị mắng vốn tội nghiệp tao. Nhanh nha mày.
- Rồi rồi, khổ quá vậy kìa.
Đứng dậy mặc cái áo phông vào người, rồi cứ vậy áo phông quần đùi rồi book grabike tới quán bar Skyline của bà Lan. Rút điện thoại ra gọi cho bà Sáu, nhưng nghĩ thế nào Trung lại thôi. Trong đầu cậu ta là câu nói của Mỹ Hương hồi sáng:
[Làm ơn đi, đừng cho tôi hy vọng nữa.]
Hành động của Trung lúc đưa chai nước cho Hương chỉ là hành động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-nang-cong-chua-nho/2948811/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.