Trung đưa Hương về nhà cô nàng đúng 4h chiều, chơi thế thôi còn có thời gian mà nghỉ ngơi học bài nữa đúng không nào mọi người. Hôm nay là 1 ngày đi hẹn hò đúng nghĩa của Trung, không diễn, không cáu gắt, không con điên này con điên nọ, chỉ có Trung và Hương mà thôi. Những gì mà Mỹ Hương làm để giúp Trung trong sạch, Trung nên mở lòng ra nhiều hơn với Hương nữa. Quay trở về nhà sau 1 ngày hẹn hò đúng nghĩa, Trung mệt mỏi đi lên trên phòng rồi gục mặt xuống bàn, rưng rưng nước mắt nhìn khung ảnh để bàn. Cầm lấy khung ảnh để bàn Trung thầm nghĩ: “Thục Linh. Tôi tồi quá phải không em? Tôi từ bỏ em để đi hẹn hò với 1 người mà người đó vì tôi mà cố gắng rất nhiều. Tôi sợ người đó sẽ nói rằng tôi vì thương hại mà yêu người đó. Ước gì thời gian có thể quay lại, tôi sẽ không đối xử với em như vậy nữa đâu. Không bao giờ đâu.
Bây giờ mới thấy mình sai trái và tồi tệ sao Bùi Đức Trung, nếu lúc đầu biết suy nghĩ như vậy thì mọi chuyện đâu có tới bước đường này. Bà Mary đi vào trong phòng của Trung, nói với Trung rằng thứ 7 tuần này Thục Linh cô sẽ không còn ở Hà Nội nữa đâu, tức chỉ còn mấy ngày nữa mà thôi.
- Con sai rồi mẹ ơi. Con đã đánh mất em ấy rồi...
Ôm lấy mẹ mình Trung khóc bù lu bù loa lên làm cho anh Lâm cũng thấy đau lắm. Anh trước đây cũng từng ở trong hoàn cảnh của Trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-nang-cong-chua-nho/2948806/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.