Mỹ Hương bị lôi ra xe, cô ta gào thét các anh thả mình ra, mặt lạ hoắc thế kia đâu biết ai vào với ai đâu chứ. Đóng cửa xe lại Bryan đưa tay bóp lấy cổ của Hương, tuy không chặt nhưng mà chắc, đủ để cho cổ của Hương không có in hằn dấu vân tay.
- Mẹ kiếp con khốn này. Xe của đại ca Hùng, giọng của tao Bryan, thằng Sang, thằng Kevin mà mày không nhận ra sao hả?
- Em không có tội lỗi gì mà. Tại sao các anh...
- Có thật là không có tội không?
Minh Hùng mở cửa xe ra ngồi vào ghế lái tài xế rồi khởi động xe lăn bánh về khách sạn.
- Anh Hùng ơi, em nói thật mà. Em có tội lỗi gì đâu ạ.
- Không có? Thế mà thằng Lâm lại nói bọn này tới đây bắt em sao bé?
- Có có thể là anh ấy đã nhầm lẫn gì đó.
- Câm mồm! Đại ca tao chưa bao giờ nhầm.
Sang vỗ vỗ lên 2 má của Mỹ Hương rồi trừng mắt lên rằng nếu không phải vì đại ca đã dặn từ trước thì Sang đã đánh cho rơi răng Mỹ Hương ra vì thói giả tạo.
“Không có lẽ Thục Linh bán đứng mình? Mẹ kiếp con khốn đó...” Mỹ Hương im lặng rồi cúi đầu xuống dưới nhìn, đang suy nghĩ trong đầu xem là Trọng Lâm sẽ lôi ra bằng chứng gì.
Chiếc xe lao vun vút đi trong buổi sáng oi nóng, Thục Linh cô đang tiết thứ 3 được 20’ rồi, cô Thu dạy Toán đang ngồi bàn, có hỏi thăm Thục Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-nang-cong-chua-nho/2948793/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.