Đứng ở ngoài cửalớn của Vệ gia, Nghiêm Thần chân thành mỉm cười với Vệ Đan Ninh. Tuynhiên, nụ cười xinh đẹp này rơi vào trong mắt Vệ Đan Ninh chẳng khác nào gai nhọn.
“Vệ gia chủ xin cứ yên tâm, ta đảm bảo Vệ công tử đếnĐông Ly sẽ không chịu ủy khuất nào đâu. Ta chỉ là muốn có người làm bạntrao đổi kinh nghiệm tu luyện thôi. Tuổi chúng ta không kém mấy, lại làngười nhận Thần Ấn ngài hiểu mà!”
Chính vì hiểu nên mới lo lắng! Vệ Đan Ninh chỉ biết than thở trong lòng.
“Hai năm sau trước khi giao dịch hội Thương Khung bắt đầu, ta sẽ cho ngườihộ tống Vệ công tử an toàn về gia tộc.” Nghiêm Thần cam đoan chắc nịch.
Người ta đã nói tới nước này Vệ Đan Ninh cũng đành thở dài nhận mệnh. Lâm nhi a, bảo trọng!
Vệ Tường Lâm đứng bên cạnh không lên tiếng. Từ lúc nhận được tin Diệuvương đến Tây Vệ, hắn đã biết sẽ xảy ra chuyện này. Thôi, cứ coi như đilịch luyện một chuyến dài ở Đông Ly vậy. Hơn nữa, nhìn Diệu vương đứngbên cạnh mình, Vệ Tường Lâm có chút tò mò. Nữ tử này sẽ là người như thế nào đâu?
Thông qua hàng loạt tin báo “khổ” được truyền về, VệTường Lâm chỉ biết Diệu vương là một người rất thù dai. Tuy vậy tâm tính của nàng ta cũng không phải ác độc. Các đội lịch luyện không ai bị mấtmạng cả, chỉ chịu khổ tinh thần thôi. Nàng ta giống như một đứa trẻ đang trút giận cho bỏ ghét vậy, đơn thuần chỉ muốn làm khó người ta.
“Vậy chúng ta cáo từ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-linh-hon/2500834/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.