Nghiêm Thần ngồi trong xe ngựa, vén màn cửa nhìn ra ngoài. Cảnh sắc hoangvắng, đơn sơ đặc trưng của vùng ngoại thành. Lâu lâu mới thấy một vàicăn nhà hay quán nước ven đường hiện trong tầm mắt. Nơi này đang ở gầnphần đất biên giới giáp ranh giữa ba quốc gia là Đông Ly, Nam Hà vàTrung An.
Cô đã rời kinh được sáu ngày rồi. Phụ thân cũng quảthật đuổi theo, tuy vậy cuối cùng cũng đồng ý cho cô đi với điều kiện,mang theo hai đường chủ của Thất Sát theo cùng. Biết đây là giới hạncuối cùng của phụ thân, Nghiêm Thần gật đầu đồng ý.
Ở ThươngKhung, những ai bắt đầu luyện thể thì thường xuyên ra ngoài lịch luyệnnhằm tìm kiếm sự đột phá mới cho cơ thể, thông qua chiến đấu, rèn luyệnvà thư giãn sẽ thúc đẩy luyện thể được củng cố tốt hơn. Chính vì điều đó nên phụ thân cô mới làm màu ngăn chặn, thực ra trong lòng sớm đã có ýđịnh để cô đi rồi. Con cháu hoàng thất Đông Ly không thể chỉ là một bình hoa chưng trong nhà được. Đại ca cô khi mười tuổi cũng đã bắt đầu rangoài lịch luyện độc lập. Chờ chuyến này cô trở về sẽ tới lượt NghiêmLuân.
Hành trình của cô là sáng đi du lịch, chập tối thì đến trạm dịch thông qua truyền tống trận đến thành trấn tiếp theo, nghỉ ngơi rồi sáng lại tiếp tục du lịch. Cho nên hiện tại, đến thôn xóm mới thì phảixuống xe đi dạo thôi.
”Lăng Vân, dừng ở đây. Chúng ta vào thôn phía trước.”
”Là, tiểu thư.”
Ra ngoài, cô đã thống nhất với mọi người gọi mình là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-linh-hon/2500822/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.