“Xin nhường đường!”
”Xin nhường đường một chút!”
“Nhanh! Nhanh!”
Chiếc giường bệnh được di chuyển nhanh chóng vào phòng cấp cứu.
Cạch!
Cánh cửa trắng đóng kín, đèn báo hiệu được bật lên. Bên ngoài chỉ còn lại một đám người mặc quân phục lo lắng đi tới đi lui.
Trong phòng mổ.
“Nhịp tim đang giảm.”
“Huyết áp đang giảm.”
“Không phát hiện tình trạng chuyển biến xấu.”
“Khốn khiếp, không có tình trạng chuyển bệnh thì làm sao Nghiêm sẽ nằm ở đây!”
“Sương, mau bình tĩnh lại!”
Hai bác sĩ phụ vội vã đè chặt vai của Như Sương. Họ biết trong lòng cô ấyđang rối như tơ vò nhưng đây không phải là lúc nổi nóng. Đội trưởng vẫncòn chờ họ cứu tỉnh đấy.
Như Sương hít một hơi thật sâu rồi rahiệu cho hai người bạn thả mình ra. Cô cũng không muốn mình bị đuổi rakhỏi phòng mổ đâu. Nhìn số liệu đang chạy dài trên các thiết bị, NhưSương bắt buộc mình phải tỉnh táo lại. Nghiêm còn đang chờ cô. Cô khôngthể để mất cậu ấy được.
***
Rầm!
“Làm sao độitrưởng lại bất tỉnh chứ?” Một người đàn ông tầm ba mươi đấm mạnh tay vào tường. Cả người anh run lên cố kiềm nén cảm xúc táo bạo của mình.
“Chiều hôm qua tôi tới thăm, cô ấy còn khỏe mạnh mà hứa sẽ mời chúng ta đi ănlẩu, làm sao sẽ…” Một người thanh niên khác ngồi chôn đầu vào vòng tay,giọng run run thốt lên.
Đứng tựa người vào tường, cô gái duy nhất ở đây che kín miệng của mình không cho tiếng nấc phát ra. Nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-linh-hon/2500816/chuong-8-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.