Cũng đã một ngày trôi qua, Hàm Chi như người mất hồn. Giác quan thứ 6 của con gái là một thứ gì đó rất nhanh nhạy. Từ thái độ cho đến hành động của Lục Văn đều rất lạ dạo gần đây.
- Kì lạ! Sao anh Lục Văn nói công việc rất bận. Sao thường xuyên ở đây với mình vậy nhỉ? Liệu anh ấy có phải vì mình mà bỏ bê công việc không?
"Ring...Ring...Ring..."
- Hàm Chi? Hàm Chi?
Nghe thấy tiếng gọi, Hàm Chi giật mình:
- Dạ?
- Điện thoại em đang rung nãy giờ kìa? - Lục Văn đứng cạnh Hàm Chi từ lúc nào mà cô không hay.
- À... do em đang mải nghĩ cái này.
Sau đó, Hàm Chi cầm điện thoại đi ra khỏi phòng. Bỗng nhiên cô quay lại nhìn Lục Văn và nói:
- À phải rồi! Tối nay em có thể nói chuyện với anh một chút được không?
- Đương nhiên rồi. Chỉ cần em muốn.
Hàm Chi mỉm cười, sau đó bước ra khỏi phòng.
Cô chưa ra được bao lâu thì điện thoại của Lục Văn cũng reo. Đó là số từ bên viện dưỡng lão. Nhưng đã mấy ngày qua, số máy này liên tục gọi điện làm phiền anh khiến anh vô cùng bực tức. Ngay tức khắc anh đã không suy nghĩ mà chặn luôn số máy đó.
____________________________________
Tại WangShi, Kiều Linh và Vương Hạo cũng vừa giải quyết một số công việc từ các tỉnh lẻ về. Vương Hạo tựa người ra sau ghế, thở dài
- Hay tôi mua thuốc cho anh nhé - Kiều Linh thấy rõ được sự mệt mỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-em-yeu-trong-dau-thuong/2988031/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.