Tối hôm đó
Tuyết Chi ăn uống no say, sau đó lên phòng mình và ngồi bấm điện thoại, ăn bim bim. Cô không dám nhắn tin hay gọi điện cho anh. Vừa ngại chuyện mình đã làm với anh, vừa buồn vì lời chia tay chưa được thực hiện..
Cô chợt đứng bật dậy, chạy xuống nhà, sau đó nhờ tài xế Lâm chở mình tới hiệu thuốc. Cô nhanh chóng mua cho mình những hộp thuốc uống để đỡ cho bệnh của mình một phần. Sợ rằng, khi sang Anh, Tuyết Chi sẽ bị dấu hiệu của bệnh lộ ra, làm Minh Khang lo lắng chết!
Cô mua chắc cũng tầm chục hộp, đủ để uống bên đó 4-5 tháng. Tuyết Chi chỉ uống để đỡ một phần nào thôi, còn về sau cô có lẽ sẽ đi điều trị, dùng những loại thuốc hiệu quả hơn nữa. Mua xong, cô phi nhanh lên xe, đóng cửa một cái rầm như đang giật mình cái gì, làm cho tài xế Lâm xót xa chiếc xe của mình không thôi!
“Tiểu thư! Cô nhẹ nhàng với xe thôi huhu”
“Oh! Xin lỗi anh ạ!” Vì tài xế Lâm vẫn còn ít tuổi nên cô xưng hô vậy
“Vâng! À tiểu thư mua thuốc gì đấy ạ? Để tôi bảo bố mẹ cô mua thuốc loại đắt...”
“Khoan! Stop! Này, tôi cấm anh bảo với bố mẹ tôi đấy nhá” anh tài xế chưa kịp nói hết câu, Tuyết Chi đã xen vào lời của anh, ngăn chặn cho không được nói với bố mẹ cô
Thật ra, Tuyết Chi rất muốn nói cho bố mẹ biết, để họ còn biết mà còn tìm cách giải quyết. Nhưng dạo này bố cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-em-ben-anh/3031532/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.