Một lúc sau
Minh Khang quay trở lại chỗ Tuyết Chi ngồi, trên tay cầm một chiếu quần tối màu khác và một chiếc khăn.
“Tuyết Chi!”
“A! Anh” Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tuyết Chi quay lại nơi tiếng gọi. Thấy Minh Khang chạy đến thở hồng hộc, đầu ướt mồ hôi. Cũng phải thôi mà, chỗ để xe của anh đến chỗ cô ngồi cũng phải đi bộ khá xa, Minh Khang phải dốc hết sức lực chạy để lấy đồ cho cô
“Ôi! Anh có làm sao không? Ngồi xuống đây nào” Thân hình nhỏ bé của Tuyết Chi kéo tay một người đàn ông 1m9 xuống ghế đá. Cô lấy khăn lau mồ hôi cho Minh Khabg, sau đó mở nắm chai nước đưa anh uống. Có lẽ Minh Khang chạy một quãng đường dài, mà phải chạy lại 2 lần nên vô cùng mệt. Ấy vậy mà chỉ cần gặp cô gái nhỏ này là nỗi mệt nhọc đâu mất, tan biến hết
“Anh đỡ mệt rồi mà. Đi nào, anh đưa em đi thay đồ” anh hôn lên má của cô, sau đó ân cần, dịu dàng mà nói với Tuyết Chi. Cô đứng dậy thì bị anh kéo lại, lấy cái áo khoác của mình ra rồi buộc ngang thân cô, che đi vết đỏ ấy
“Cảm ơn anh!”
“Ngốc! Anh yêu em lắm”
“Em cũng iu anh. Hì” Tuyết Chi nhón chân lên để mà hôn anh, nhưng nó chỉ đến cầm, vì thế mà anh cúi người xuống để chi Tuyết Chi hôn, sau đó, cả hai người cùng đi
Từ phía sau, bóng dáng của Azaria xuất hiện sau lùm cây. Anh nhìn hình ảnh của 2 người họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-em-ben-anh/3031513/chuong-24.html