Minh Khang bước đi lên trên phòng
Mở cửa ra, anh thấy Tuyết Chi đã dậy rồi. Gương mặt vô cảm. Anh đi lại gần nhìn Tuyết Chi. Chỉ thấy cô nhìn anh với đôi mắt vô hồn..
“Dậy rồi à?”
“....” Tuyết Chi không trả lời
“Câm à?” Minh Khang tức giận
Dường như sau trận đánh vừa rồi, cộng với việc anh hiểu làm mà không nghe mình giải thích thì nó đã khiến cô chán nản, không muốn nhìn thấy anh nữa..
“Tuyết Chi. Tôi nói em không trả lời sao?”
“....” cô vẫn giữ thái độ im lặng ấy
Quá bực mình vì nói chuyện mà cô không trả lời, anh đè người cô xuống, trút giận lên đôi môi nhỏ nhắn kia. Minh Khang hôn Tuyết Chi một cách mạnh bạo, điên cuồng chiếm lấy lưỡi cô mà hút hết mật ngọt. Lúc đầu, Tuyết Chi phản kháng kịch liệt, vì anh bất chợt hôn mình khiến cô khó thở, nhưng rồi cô lại nằm im, chịu đựng nó..
Minh Khang khó chịu, quay xuống nhìn Tuyết Chi. Cô vẫn giữ gương mặt lạnh như băng, vô cảm.
“Em làm sao vậy?”
“....”
“Tôi nói em không nghe sao?” Minh Khang nói lớn
“Anh.... anh có yêu em không?” Cô chậm rãi nói
“Hửm? Tôi chưa bao giờ hết yêu em! Nhưng...”
“Nhưng sao?” Tuyết Chi tò mò
“Nhưng tôi không muốn em rời xa tôi. Tôi muốn giữ em mãi bên cạnh tôi.”
“Ơ gì vậy? Chẳng phải em đang bên cạnh anh đây sao? Sao anh lại nói vậy? Em có đi đâu đâu mà!” Lúc này Tuyết Chi mới mỉm cười nhìn anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-em-ben-anh/3031490/chuong-33.html