Ngày nào cũng vậy, Tuyết Chi đều bị giam ở trong phòng ngủ. Sáng dậy Minh Khang sẽ đi làm, trưa về ăn cơm với cô, sau đó đi làm đến tận tối khuya mới về. Mỗi lần anh về là mọi lần anh đều uống rượu. Nhìn thấy Tuyết Chi nằm trên giường, anh không chịu được là lại đè cô ra. Tuyết Chi tuyệt nhiên không có ngày nào là được ra khỏi phòng, cùng lắm thì cũng chỉ được nhìn qua cửa sổ. Cô luôn luôn phải nghe theo lời anh, nếu không sẽ bị đánh đập rất đau! Trên cơ thể có đều là những vết hằn đỏ của roi da, của thắt lưng. Có mấy lần anh vô tình đánh vào đầu cô khiến Tuyết Chi chao đảo, chóng mặt. Cô không muốn nói cho anh biết về bệnh của mình, lợi dụng những lúc anh đi làm thì cô mới lén lấy thuốc ra uống, coi như cũng đỡ được phần nào! Nhưng có lẽ nó càng ngày càng trở nặng, ngày nào cô cũng đau đầu, chóng mặt, nhớ nhớ quên quên. Cô sợ rằng anh sẽ phát hiện nên phải ngoan ngoãn nghe theo lời anh, như vậy Minh Khang sẽ không tức giận.
Cô bị nhốt trong phòng cũng gần được 1 tháng rồi, thời tiết cũng dần chuyển sang mùa thu se lạnh. Trong gần 1 tháng cô không được ra ngoài mà hít thở không khí, không được ra ngoài để ngắm cảnh mùa thu đẹp của London. Thật sự rất chán nản.
Minh Khang ngày càng trở nên điên cuồng. Mỗi lần về, anh đều tức giận, ghen tuông. Bởi vì Tuyết Chi mặc dù đã nghỉ học lâu, nhưng đám con trai vẫn bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-em-ben-anh/3031485/chuong-36.html