Mấy ngày sau đó, Tuyết Chi ở trong phòng. Minh Khang không đi làm, ngày ngày chỉ ở trong phòng để dày vò cô, sợ rằng Tuyết Chi sẽ lại chạy mất! 
Một hôm 
Tuyết Chi bước vào trong nhà tắm. Vì quá chán nản với không khí bên trong căn phòng nên cô vào nhà tắm để hưởng một chút không khí thiên nhiên ở ngoài cửa thông gió. Cái cửa cũng to, bằng một đầu của cô. Tuyết Chi hướng ra ngoài mà hít thở. Thật dễ chịu! 
Cùng lúc đó, anh bước vào phòng. Không thấy Tuyết Chi đâu nên anh đi tìm, vào trong nhà tắm, thấy cô đang đứng lên chiếc ghế, đầu hướng ra phía bên ngoài. 
Minh Khang nổi giận lên, nhấc cổ cô lên, sau đó thẳng tay quẳng xuống giường. Tuyết Chi thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì, tự dưng bị anh kéo về khiến cô có chút sợ hãi. 
“Em đứng đó làm gì? Có ý định bỏ trốn hả?” 
“Em..em không. Không phải đâu anh.. em...” 
“Câm miệng. Đừng có nói lời nào nữa. Muốn trốn thoát khỏi tôi như vậy sao?” Anh chặn ngang lời nói của cô, không để Tuyết Chi nói được 
“Không phải đâu.. anh hiểu lầm rồi.” 
“Đừng tưởng tôi không biết cái gì. Em muốn chạy thoát sao? Đừng có mơ. Em nên nhớ, chân của tôi dài hơn nửa thân người của em, nên dù có thế nào tôi cũng sẽ bắt được em thôi!” 
Nói đến đây, Tuyết Chi nhoẻn miệng cười. Trong thời thế như thế này mà anh lại có chút bá đạo. Thấy Tuyết Chi cười thì Minh Khang cũng thắc mắc, anh nói đúng mà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-em-ben-anh/3031460/chuong-49.html