Suốt đêm đó, cả 5 người bố mẹ Tuyết Chu, bố mẹ Mình Khang và Minh Khang đều ngồi ở ngoài phòng cấp cứu để chờ đợi, mong rằng Tuyết Chi sẽ tỉnh dậy. 
Bố mẹ cô vì khóc nhiều nên đâm ra mệt sớm, anh có gọi bác sĩ cho họ riêng 1 phòng để hai ông và có thể nằm ngủ. Bố mẹ anh vẫn còn khỏe, họ muốn ngồi để chờ đợi cô thay phần ông bà Lục. 
Chợt, ông Âu Vĩnh Thần gọi Minh Khang rằng đi theo ông, anh thấy thế cũng đi cùng, dường như đã biết được cái gì đó.. 
Đi đến ban công, nơi ít người qua lại và bây giờ cũng chẳng có người nào ở đó, hai người đàn ông đứng song song với nhau 
“Minh Khang, con nói đi, có phải mọi chuyện là do con không?” Ông Vĩnh Thần nghiêm nghị nói 
“Vâng.. chuyện là do con gây ra..” anh cũng không che giấu gì mà nói thẳng ra với ông, vì trong chuyện này, ngoài anh và ông ra thì chẳng có ai biết hết 
“Ta đã nói rồi, con có vẻ không biết nghe lời, không hiểu những gì ta nói. Con làm như vậy thì ta và mẹ con còn đâu mặt mũi để nhìn bố mẹ con bé nữa?” Ông tức giận, nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh, vì đây là bệnh viện, nếu ông nói quá to thì sẽ ảnh hưởng đến mọi người 
“Con sẽ tự biết lỗi mà con nhận. Con sẽ đi nói chuyện với hai người họ sau. Ba không cần phải nhúng tay vào chuyện của con đâu. Lỗi của con, con sẽ tự chịu trách nhiệm về hậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-em-ben-anh/3031452/chuong-52.html