“Minh Khang, ta cần nói chuyện với con.” 
“Con không có chuyện gì để nói với ba hết. Ba đi ra đi.” Minh Khang vẫn cố chấp đuổi ông Vĩnh Thần đi, anh thật không ngờ tới là sau đó, ông đến, tát cho anh một cái thật mạnh. 
“Ta nói con không nghe đúng không? Lên nhà nói chuyện với ta, mau lên!” Ông tức giận nói, từ đầu câu chuyện, đây là lúc mà đỉnh điểm của giới hạn, đỉnh điểm của tức giận. Ông không chịu được nên mới tát anh một cái 
Minh Khang bất ngờ, tỉnh cả rượu sau cú tát của ông Vĩnh Thần. Ông không nói gì nữa, chỉ quay lưng mà rời đi. Còn việc có đi theo ông hay không thì phải phụ thuộc vào Minh Khang. 
Có lẽ, anh cũng đã tỉnh. Anh biết mình cố chấp, biết mình không làm gì được nên chỉ đi theo ông, để xem chuyện mà ông nói là gì. 
Minh Khang bước theo ông Vĩnh Thần lên thư phòng của riêng ông. Lúc đi qua chiếc gương ở đầu phòng, Minh Khang không nhận ra mình. 
Đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch, gương mặt có chút bơ phờ không tỉnh táo. Đó là hậu quả của 1 tuần qua Minh Khang chỉ uống rượu, chỉ nghĩ đến Tuyết Chi và tự dằn vặt mình. 
Anh ngồi xuống chiếc ghế sofa, hai tay ôm lấy mặt mình. Ông Vĩnh Thần ngồi ghế đối diện nhìn anh mà đăm chiêu, ông khẽ nhíu mày, dường như ông đang suy nghĩ cái gì đó.. 
“Ba có chuyện gì nói với con?” 
“Con tỉnh táo lại đi, cứ như thế không ai chịu nổi được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-em-ben-anh/3031445/chuong-55.html