Chiếc xe ôtô phi nhanh trên đoạn đường vắng, vẻ mặt đăm chiêu nhìn ra cửa xe, một lúc lâu cũng chẳng thấy Jury nói lời nào, Toume lo lắng có lẻ vì chuyện lúc nảy mà làm cô không vui, anh nhỏ nhẹ nói :
" Xin lỗi em nhé !
Có vẻ hôm nay khiến em thất vọng rồi ! "
" Không !
Không phải lỗi của anh
...Đáng lí em nên nghĩ đến những lời anh nói trước đây
Quả thật họ không hề thích anh ! " đôi mắt xanh pha lẫn chút muộn phiền, Jury bảo Toume đi đến khu vườn của mình, cô muốn trò chuyện với anh một chút.
Toume bỗng chốc thấy bồn chồn, chỉ biết im lặng làm theo, khi đến nơi đã là 9h tối.
Jury tự động mở cửa xe đi vào, khu vườn yên ắng chỉ còn những âm thanh của đom đóm, chúng nhấp nháy ánh sáng cả một nơi.
Từng màu sắc của hoa cẩm tú cầu hiện lên long lanh, Jury nhìn xung quanh một hồi lâu lại thở dài. Nghĩ đến những gì xảy ra hôm nay Jury không khỏi buồn thay cho Toume, càng không ngờ ngay cả bản thân cô cũng bị kéo vào sự ghét bỏ vô cớ đó.
Nhìn người đàn ông mình yêu ở phía sau, đôi mắt vàng kim tuyệt đẹp, nhưng luôn ẩn chứa nỗi đau sâu thẩm khiến trái tim Jury nhói lên.
Bị cô lập với anh em trong gia tộc, sống hơn 1000 năm, rốt cuộc có bao nhiêu vết thương lòng trong Toume ?
Jury nắm lấy tay anh kéo vào trong cửa tiệm, cô không mở đèn, ánh trăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-co-vo-cua-quy/2810175/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.