" Toume, dừng lại, tôi không một về phòng, cho cho tôi vào vườn hoa hồng được không ? "
Toume dừng bước, xoay người đưa Jury vào vườn hoa hồng, những chiếc gai nhọn hoắt chìa ra khắp mọi nơi.
Mặc dù Jury ở đây rất lâu nhưng cô chưa từng đi sâu vào bên trong, đơn giản vì Jury ghét những chiếc gai kia. Toume đặt Jury ngồi xuống bãi cỏ, tiện tay bẻ một nhánh hoa hồng mang đến cho Jury.
Jury nhận lấy nó, đôi mắt lam khẽ cụp mí, cô chậm rãi hỏi chuyện Toume.
" Vườn hoa hồng này đã trồng được bao lâu rồi ? "
" Không nhớ nữa, từ khi sinh ra tôi đã thấy nó " Toume lạnh giọng đáp.
Đôi mắt Jury không ngừng soi xét vào từng nơi, trong đầu Jury thắc mắc, đành sau những lớp gai nhọn kia là thứ gì ?
Chưa từng có một ai nghĩ tới, có thể nó cũng chỉ là những cây hoa hồng chi chít mọc vào nhau.
" Toume, anh đưa tôi vào sâu trong đó được không ? "
" Để làm gì ? " Toume nhíu mày, không rõ ý định của Jury là gì, cô chỉ trả lời hời hợt, muốn vào xem xét quan cảnh.
Toume vì thương nên chiều theo ý Jury, anh dùng móng tay sắc bén chém đứt từng nhánh gai cản đường, bồng lấy Jury đi sâu vào trong.
Tưởng chừng không gian sẽ rất hẹp, nào ngờ bên trong là một cây hoa hồng cổ thụ rộng lớn, nó ngã thân ra bên ngoài những khu cây rậm rạp.
Nhìn từ xa sẽ bị mờ mắt, cho rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-co-vo-cua-quy/2810094/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.