Ngày hôm đó Lộ Hủ nhìn dáng vẻ bước ra khỏi lớp học của lão Chương, lần đầu tiên cô phát hiện ông ấy cũng là người có chút đẹp trai đấy chứ. Lộ Hủ nghĩ, nếu như cô và Khúc Tu Ninh chỉ có một tí tẹo khả năng thôi cô đều sẽ cảm ơn lão Chương vì đã tạo cơ hội cho hai người họ.
Cô thuật lại việc lão Chương căn dặn cho Khúc Tu Ninh nghe. Kỳ thực chỉ là việc chấm bài thi lại bị cô nói thành chẳng khác gì việc hết sức trịnh trọng, cô thậm chí còn có chút lo lắng rằng Khúc Tu Ninh sẽ từ chối.
"Nếu như cậu cảm thấy phiền phức, không muốn chiếm dụng thời gian tự học buổi tối, vậy tôi có thể tìm lão Chương để nói lại."
Không đợi cô nói xong, Khúc Tu Ninh liền gật đầu đáp một chữ "Được". Anh vỗ vào vai Lộ Hủ: "Chuyện nhỏ thôi không phiền gì cả."
Nói rồi Khúc Tu Ninh lại đi ra khỏi lớp.
Nơi tiếp xúc với bàn tay anh trên vai Lộ Hủ, vẫn còn đọng lại độ ấm.
Sau đó, khi cô cuối cùng cũng nhớ đến việc nhà vệ sinh vẫn còn có một Trương Vãn Ức đang khổ sở thừa sống thiếu chết đợi chờ mình tới.
Lộ Hủ luống cuống lật đật chạy vào nhà vệ sinh nữ lớn tiếng gọi tên Trương Vãn Ức để chịu đòn nhận tội, kỹ năng diễn xuất của cô lố tới mức có ông trời chứng giám.
Phía dưới của buồng vệ sinh trong cùng thò ra một cánh tay, ngữ khí tỏ vẻ không kiên nhẫn, bực mình: "Mau đưa đồ đây cho bà!"
Nửa phút sau, Trương Vãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-biet-dat-biet-chi-minh-em-biet/356354/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.