TRỜI BIẾT ĐẤT BIẾT, CHỈ MÌNH EM BIẾT
Tác giả: Tần Phương Hảo
Người dịch: Tặng cậu câu chuyện
_________________________________________________
Tiết cuối cùng trước khi tan lớp là tiết tự học, lão Chương chỉ vừa mới lộ ra nửa cái đầu ở cửa lớp học, khắp lớp lập tức phát ra những âm thanh than thở không tình nguyện.
Lão Chương ném quyển sách trên tay xuống bàn giáo viên, làm bụi phấn bay tung lên.
Mặt lão Chương u ám: "Sao nào, không hoan nghênh tôi?"
Dưới lớp thì thầm to nhỏ, dãy bàn cuối có người hét lên một tiếng "Vâng ạ" giữa một không gian ồn ảo.
Quả là dũng cảm, còn dám đối đầu với cả lão Chương đang muốn chiếm tiết.
Lão Chương giậm chân bước lên bục giảng rồi đặt cốc trà xuống: "Các em tưởng rằng tôi muốn chiếm tiết tự học của các em lắm à, các em cảm thấy phiền, tôi cũng thấy phiền."
Hàn Thạc nhỏ giọng oán hận một câu: "Phiền mà ngày nào thầy cũng đến?"
Lão Chương nghe thấy, ông dang hai tay ra, nhưng lại không tức giận: "Nếu như các em ai cũng được như Khúc Tu Ninh của lớp sáu, thi môn nào cũng được điểm tuyệt đối thì tôi cũng chẳng cần phải ngày nào cũng đến."
Mấy ngày hôm nay ông ấy cứ gặp người là nói thấy người là khen, xem ra cảm giác vui vẻ và tự hào do Khúc Tu Ninh - người đứng đầu trường này mang lại vẫn còn đó.
Lúc này, Hàn Thạc chọc chọc vào Lộ Hủ, bĩu môi hất mặt về bên trái.
Lộ Hủ nhìn qua.
Đó là chỗ ngồi của Chu Cập, cách cô ba dãy, nhưng Lộ Hủ vẫn có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-biet-dat-biet-chi-minh-em-biet/356342/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.