Edit: Thư
Thiếu niên cách đó không xa có ngoại hình ưa nhìn, quan sát kỹ hơn sẽ thấy phong cách thời trang của anh rất đúng trào lưu, nhưng bỏ qua những thứ vật chất bên ngoài, ở anh toát ra khí chất tiên tử hết sức đặc biệt.
Dựa trên kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí, Bạch Tranh biết nếu chàng trai này debut, chỉ cần vốn liếng cơ bản thế này cũng đủ ngang bằng Tần Mục Dã năm đó.
Nhưng tại sao ánh mắt của thiếu niên này… phảng phất có ý thù địch?
Bạch Tranh không biết có phải do mình đa nghi hay không, hoảng hốt một lúc.
Miên Miên rất thông minh, cô bé thấy vậy, lập tức giơ tay kéo tay áo của Ti Mệnh.
Ti Mệnh khống chế cảm xúc của mình, ánh mắt không còn sắc bén, thậm chí còn khẽ cười mỉm với Bạch Tranh.
Nụ cười này… giống như yêu tinh câu hồn, khiến cảm xúc của Bạch Tranh rối loạn, gương mặt tê tê nóng ran.
Miên Miên đè thấp giọng nói, tức giận phàn nàn: “Này, anh họ, anh chẳng đáng tin gì cả, em nhắc anh không trừng mắt, chứ không phải để anh nháy mắt quyến rũ bà dì xấu xa ấy đâu!”
Ti Mệnh ho nhẹ mấy tiếng, lúng túng giải thích: “Còn thiếu kinh nghiệm nên sơ suất, để em chê cười rồi.”
Ti Mệnh thực sự biết ơn Lê Tương.
Anh đã sống trên tiên giới mấy chục ngàn năm, không thiếu anh em bạn bè nhưng anh chưa bao giờ cảm nhận tình cảm gia đình.
Bởi vì vẻ ngoài của anh chỉ mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-ban-muoi-muoi-ba-tuoi-ruoi/3017559/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.