Edit: Thư
Miên Miên khóc nức nở, nghe tủi thân vô cùng.
Tần Tiêu Nhiên kiên nhẫn dỗ dành, vỗ nhẹ sau lưng bánh bao nhỏ.
Cậu sợ cô bé khóc nhiều quá sẽ bị sặc.
Miên Miên khóc bé lại trong sự vỗ về của anh trai, có thể do khóc mệt nên âm thanh cũng nhỏ đi rất nhiều.
Tần Tiêu Nhiên đặt bé trên sô pha, rút khăn giấy lau nước mắt, nước mũi cho cô bé.
Bé con đếm đầu ngón tay tính toán, miệng lẩm bẩm: “Hai năm nữa, đến khi em sáu tuổi… Một năm có 365 ngày, hai năm là hơn 700 ngày, hức hức, lâu quá, vì sao hai năm lại dài như vậy…”
Không tính thì tốt, tính rồi Miên Miên lại thấy càng tuyệt vọng.
Cô bé thực sự rất buồn.
Tần Tiêu Nhiên lúng túng, chỉ có thể lau nước mắt giúp em gái, trong đầu vắt óc nghĩ biện pháp.
Trên thực tế, tuổi càng lớn, con người lại thấy thời gian trôi càng nhanh.
Ở độ tuổi của Tần Tiêu Nhiên, thời gian trôi không nhanh không chậm, với cậu, hai năm không phải quãng thời gian dài, nhưng không phải đi qua trong chớp mắt.
Nhưng với một đứa trẻ ngày nào cũng chỉ ăn với chơi như Miên Miên, hai năm quá dài.
Đối với cô bé, mỗi ngày trôi qua đều rất lâu.
Cô bé nghĩ đến cảnh anh ba phải đợi hơn 700 ngày nữa mới được tham gia đội tuyển, trong lòng cảm thấy tủi thân và tức giận.
Tần Tiêu Nhiên chỉ biết từ từ dỗ cô bé: “Chuyện này không hề liên quan đến Miên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-ban-muoi-muoi-ba-tuoi-ruoi/3017543/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.