Edit: Thư
Nhóm người lớn ôm bụng cười to.
Mọi người đều nghĩ Phó Trạch Ngôn mới sáu tuổi đã biết dỗ bạn gái vui rồi.
Uông Phỉ vỗ vai Phó Sâm: “Đạo diễn Phó, con trai bác không đơn giản đâu, nhìn là biết thằng bé rất thông minh.”
Hoàng Uy Châu cũng cười: “Không biết học ai, chắc Phó Trạch Ngôn không học từ mẹ đâu nhỉ, xem ra đạo diễn Phó… hồi xưa cũng nhiều kinh nghiệm tình trường lắm đấy.”
Phó Sâm hoảng sợ, nghiêm mặt nói: “Đừng nói linh tinh, tôi làm gì có mấy cái đấy, mọi người không được ăn hiếp người lương thiện.”
Tần Mục Dã cười to: “Không nhìn ra đạo diễn Phó cũng bị vợ quản nghiêm thế, giống y ba của tôi vậy.”
Tần Sùng Lễ dùng ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo quét qua cậu.
Tần Mục Dã lè lưỡi, vẻ mặt cười hề hề, không có vẻ gì sợ ba.
Phó nhát gan lặng lẽ quan sát phản ứng của ma vương nhỏ, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lộ ra biểu cảm ông lão nhìn điện thoại ở tàu điện ngầm.
Cậu bé rất hài lòng, không quan tâm đến những người lớn ngây thơ khác.
Thế giới người lớn thật nhàm chán.
Chỉ biết thích, yêu, yêu, thích, toàn những thứ vô bổ, không lành mạnh.
Nhất là ba của cậu bé, Phó Sâm, lúc nào cũng ngơ ngác, ngốc nghếch.
Ba chẳng biết từ bé cậu đã phải nỗ lực như thế nào để bảo vệ và thay đổi bi kịch của gia đình mình.
Nhìn thấy ma vương nhỏ chê bai đầy mặt, không dám nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-ban-muoi-muoi-ba-tuoi-ruoi/3017476/chuong-67.html