Edit: Thư
Cậu bé Phó Trạch Ngôn sáu tuổi sợ đến mức có thể gào khóc ngay giây phút tiếp theo.
Thậm chí còn kinh khủng hơn gào khóc…
Bởi vì cậu vô thức mở miệng, phát hiện bản thân không khóc được.
Tần Mục Dã cao lớn đứng trước mặt cậu, sừng sững như một ngọn núi tỏa ra khí đen ma quỷ.
Hức hức…
Bé con họ Phó kinh hãi nuốt tiếng khóc vào bụng.
“Ba ba, ba ba!” Phó Trạch Ngôn cố gắng cầu cứu ba, “Ba không cần giúp mà, ba đứng lên ddi1”
Gương mặt Phó Sâm bơ phờ, bất đắc dĩ lấy tay chống trán: “Không được con trai, chân ba run hết cả lên rồi, con để ba đi chậm lại chút.”
Phó Trạch Ngôn nhìn ba ba, biểu cảm hận không thể rèn sắt thành thép…
Tần Mục Dã kéo xe tuyết đi hai bước, quay đầu nhìn cậu bé, bắt gặp khuôn mặt đau khổ tuyệt vọng, cậu sửng sốt.
Nhưng cậu không nghĩ nhiều, lúc trước Phó Sâm nói con ông ấy sợ người lạ, chắc thằng bé không muốn rời ba thôi.
Gần đây Tần Mục Dã hay ở cùng em gái nên có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, kiên nhẫn ngồi xổm xuống, sờ đầu Phó Trạch Ngôn: “Không sao đâu em Phó, ba em mệt, để ba nghỉ ngơi một chút, anh kéo em đi tranh nhà ở, em không muốn ở trong nhà đẹp à?”
Trong mắt của bé Phó, nhà đẹp chắc chắn không quan trọng bằng tính mạng.
Cậu bi thương quay đầu nhìn ba già không có ý chí chiến đấu, yên lặng thắp một nén nhang trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-ban-muoi-muoi-ba-tuoi-ruoi/3017434/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.