Edit: Thư
Ty Mệnh nôn nóng bứt rứt, trông càng ngày càng giống một con chó.
Miên Miên khó hiểu nhìn anh.
Lục Linh lo lắng cau mày: “Miên Miên, chó của em bị bệnh à, nhìn nó không khỏe lắm…”
Miên Miên không lo lắng thân thể vạn năm tu vi của chú Ty Mệnh không khỏe.
Cô bé đoán chú Ty Mệnh có chuyện muốn nói nhưng không tiện mở miệng nên mới gấp gáp đến mức… lông hồ ly dựng đứng hết cả lên.
Bé con đang nghĩ có nên tìm một chỗ không người để nói chuyện với anh hay không.
Lục Thanh Hành đi tới, cúi người, giơ tay vuốt lưng con Samoyed, vỗ nhẹ hai cái như muốn trấn an nó.
Lục Linh thấy con chó vốn đang lo lắng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Giống như anh hai đang im lặng giao tiếp với nó.
Lục Linh sùng bái nhìn Lục Thanh Hành: “Anh hai đỉnh quá, con chó nghe lời anh rồi.”
Miên Miên vẫn hơi lo lắng cọ người vào bộ lông mềm của Ty Mệnh, nhỏ giọng hỏi: “Chú có sao không ạ?”
Ty Mệnh bình tĩnh lại. vị lão đại này mang theo sức mạnh xoa dịu vạn vật, thành công trấn an anh mà không cần nói một lời.
Ty Mệnh ngẩng đầu xác nhận trên gương mặt đẹp trai, ngây thơ của lão đại không có vẻ không vui, thậm chí còn có… nét cưng chiều?
Lẽ nào… đây chính là sở thích của lão đại?
Ty Mệnh được thăng chức Tiên từ sớm nhưng bản chất anh là tộc hồ ly, mà tộc hồ ly nổi tiếng không an phận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-ban-muoi-muoi-ba-tuoi-ruoi/3017427/chuong-42.html