Edit: Thư
Có lẽ do kẹo ngọt.
Hoặc có lẽ do giọng nói trầm ổn của Lục Thanh Hành mang theo sức thuyết phục mạnh mẽ, từng câu từng chữ đi vào tai khiến cô bé ghi tạc trong lòng.
Miên Miên hiểu một phần, hai mắt đong đầy nước nhìn cậu: “Chờ em lớn lên, anh Thanh Hành còn chơi với em không?”
Lục Thanh Hành gật đầu: “Chỉ cần em muốn, bất cứ lúc nào cũng được.”
Miên Miên không biết tại sao mình lại vui đến vậy, dường như cô bé vừa nhận được một lời hứa rất quan trọng.
Bé nghĩ một lúc, hỏi vấn đề cô bé lo lắng nhất: “Linh Linh thì sao ạ? Chị Linh Linh còn nguyện ý chơi với em không?”
Lục Thanh Hành vẫn không hiểu tại sao em ấy lại sợ mất bạn như vậy.
Cậu chỉ mơ hồ đoán được những lo lắng của bé về tương lai.
Lục Thanh Hành bình tĩnh giảng giải cho bé: “Giữa người với người tồn tại một loại duyên phận, dù là bạn bè hay là người thân. Có thể làm bạn với nhau đến khi trưởng thành là có duyên nhưng khi hết duyên, mỗi người sẽ thành một cá thể độc lập. Miên Miên hoàn toàn có năng lực trở thành một người ưu tú, em không cần lo lắng có làm bạn hay không.”
Cậu bé đang cố gắng giải thích bằng những từ ngữ đơn giản nhất.
Nhưng với một đứa trẻ ba tuổi rưỡi… đây không phải là câu trả lời bé hài lòng.
Nhưng chính vì câu trả lời này không quá hoàn hảo nên Miên Miên càng tin hơn, cô bé cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-ban-muoi-muoi-ba-tuoi-ruoi/3017403/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.