Suy đoán của Lê Tương đã cho hai con trai lớn gợi ý quan trọng. Tần Hoài Dữ gọi cho trợ lý, thanh âm trầm ổn: "Lâm Tứ, nghĩ cách giúp tôi liên hệ người nhà Từ An Hảo." * Ngày kế, Uông Xuyên đi vào nhà cũ Tần gia, đối với Tần Mục Dã người mới rời giường nói: "Ca, có một tin tức tốt cùng một tin tức xấu, cậu muốn nghe cái tin gì trước nào?" Tần Mục Dã dựa vào cạnh cửa xem Lê Tương cột tóc cho em gái, anh ngáp một cái, lười nhát mà nói: "Tốt đi." Nhìn em gái hoạt bát nhảy loạn vui vẻ, Tần Mục Dã càng ngày càng có ý tưởng ở nhà chơi với bé con, nghĩ đến mỗi ngày đều có thể cùng em gái dính ở bên nhau, tâm tình của anh cực kì đắc ý. Uông Xuyên nói: "Tra được Hàng Khải cùng Tỉnh Triết có quan hệ, móa...... hai người này dấu đủ sâu, cậu nhất định không thể tưởng được!" Tần Mục Dã nhướng mày: "Một cái họ Hàng một cái họ Tỉnh, tổng không phải anh em ruột đi?" "cậu nói đúng một nửa, họ! Bọn họ là anh em bà con! Quê hai người họ ở cùng một trấn." Uông Xuyên nghĩ đến ba năm nay sau lưng mình cất giấu hai tiểu nhân, sóng lưng không khỏi lanh đi, hận đến ngứa răng, "Tỉnh Triết liền tính, hắn ta cùng cậu xuất đạo chung một nhóm, vốn chính là quan hệ cạnh tranh, Hàng Khải này nha quá không biết xấu hổ, lúc trước cậu biết nhà hắn ta điều kiện không tốt, ngoài sáng trong tối cho hắn không ít tài nguyên, hắn thế nhưng là người nằm vùng của Tỉnh Triết!" Kết quả này cùng suy đoán tối hôm qua của Tần Mục Dã không sai biệt mấy, anh cũng không ngoài ý muốn, chỉ hỏi: "Tin tức xấu đâu?" Uông Xuyên ngữ khí yếu ớt xuống, biểu tình thấp thỏm: "Tin tức xấu là...... boss kiến nghị cậu tạm thời nghỉ ngơi dài hạn, hiện tại dư luận quá xấu, ngày hôm qua buổi chiều thời gian nửa ngày đã nhận được hợp đồng của đối tác muốn hủy bỏ......" Tâm tư nhỏ của hắn quan sát đến sắc mặt nghệ sĩ nhà mình, lại thấy cậu tươi cười tùy ý, đi đến mép giường nhóc con đem em gái vừa mới cột hai bím tóc nâng lên thật cao. "anh hai được nghỉ dài hạn ở nhà chơi với nhóc, vui vẻ không?" Miên Miên bị anh nâng lên cao có điểm hoảng, bé bất đắc dĩ mà phun tào: "anh hai thật không có chí khí mà." Tần Mục Dã vô tư tiếp thu đánh giá của em gái, cười đến không biết xấu hổ: "anh mệt mỏi, không nghĩ nỗ lực, em gái ăn nhiều một chút cơm, nhanh đến trường cao lớn lên, về sau liền dựa hết vào em nuôi anh!" Uông Xuyên:...... Không cứu, đây là thời điểm đổi nghệ sĩ khác thui:)) * Hôm nay Tần Hoài Dữ bồi mẹ tái khám. Tần Mục Dã nhàn rỗi ở nhà chính thức gánh vác trọng trách chăm sóc em gái. Tần Hoài Dữ đã liên hệ nhà trẻ quốc tế tốt nhất trong thành phố, buổi chiều để em trai bồi em gái đi phỏng vấn. Tần Mục Dã nghe người ta nói hiện tại nhà trẻ tốt nhất yêu cầu đều cực cao, không chỉ có yêu cầu điều kiện gia đình, càng chú trọng năng lực bản thân của bạn học nhỏ. Thời điểm cơm trưa, Tần Mục Dã thử hỏi mấy câu hỏi về thưởng thức. "Miên Miên, biết quốc gia của chúng ta thủ đô ở đâu sao?" Tay nhỏ của bé con cằm đùi gà mà gặm, hai cột tóc nhỏ vui vẻ mà lắc lắc, bé không cần nghĩ ngợi động động cánh tay: "đều tại đây nha." Tần Mục Dã: "......" Anh tiếp tục vấn đề: "Vậy em biết đèn xanh đèn đỏ màu đỏ đại biểu cái gì sao?" Miên Miên cắn tiếp thịt đùi gà: "Biết! Màu đỏ đại biểu phẫn nộ, khí trên mặt đỏ lên thể hiện người tính tình không tốt!" Tần Mục Dã: "...... lão đại à, ngài nghe vấn đề có thể không chỉ nghe một nửa sao?" Lê Tương buồn cười, "Mục Dã, em gái con chỉ mới ba tuổi rưỡi, con đừng hỏi khó như vậy." Tần Mục Dã: "Đây đều là con ở trên mạng tìm đề nhà trẻ phỏng vấn thường thức a." Anh nhìn em gái không dao động mà gặm đùi gà, không khỏi nhụt chí, buông tay: "Thôi, nếu phỏng vấn qua không được khiến cho anh cả quyên một tòa nhà, em gái mình vui vui vẻ vẻ liền tốt, ngốc một chút cũng không quan trọng." Miên Miên đối với từ ngốc thập phần mẫn cảm, lập tức liền mở to hai mắt nhìn: "anh hai mới ngốc, Miên Miên là tiểu thần tiên thông minh nhất của Cửu Trọng Thiên!" Tần Mục Dã đối với thần a tiên trong miệng nhóc con không thể nào tin tưởng, nhưng nghĩ đến nhóc con xác thật liếc mắt một cái có thể nhìn ra Tỉnh Triết có vấn đề, hơn nữa không giống như là bộ dáng trùng hợp. Anh nhéo nhéo bím tóc nhỏ của bé: "Điều này cũng đúng, em gái của ta đều đã thành tinh, cũng không đến mức quá ngốc." Miên Miên dùng đôi mắt nhỏ ghét bỏ liếc anh: "anh hai lại dùng từ ngốc, Miên Miên là thần tiên, không phải tinh quái!" Tần Mục Dã: "??? Có cái gì khác nhau?" Miên Miên làm như có thật mà hướng anh dạy bù: "Tinh quái là yêu cầu tu luyện, tỷ như Tư Mệnh thúc thúc, hắn tu luyện hai vạn năm mới thành tiên, nguyên thân là Hồ tộc. Miên Miên không cần tu luyện, sinh hạ tới chính là thần." Tần Mục Dã nghe chuyện xưa dường như cười cười: "Nguyên lai thần tiên các em cũng có giống loài khác nhau nga." * Phỏng vấn,hiệu trưởng nhà trẻ tự mình tiếp đãi, còn có vài vị giáo viên đều ở đó. Tần Mục Dã ở bên ngoài càng chờ càng nóng lòng. Em gái anh tuy rằng thật nhiều câu hỏi về thường thức đều không hiểu, thường xuyên nói chuyện kì quái làm người không biết nên khóc hay cười, nhưng thực hiển nhiên trong xương cốt nhóc con là một tiểu gia hỏa kiêu ngạo. Vạn nhất một vấn đề nhóc con cũng đều trả lời không được, có thể hay không sẽ khóc? Hơn nữa anh vừa mới còn thấy giáo viên trong tay cầm bài thi đóng dấu, má ơi, phỏng vấn nhà trẻ mẫu giáo cư nhiên còn phải làm đề? Em gái nhìn bộ dáng liền không giống biết chữ, vô cùng có khả năng liền bút đều sẽ không biết viết. Tần Mục Dã ở bên ngoài vô cùng lo lắng mà đợi bốn năm chục phút, cửa đột nhiên mở, Miên Miên nhảy nhót mà chạy ra. Hiệu trưởng nét cười đầy mặt: "bảo bảo này thật thông minh! Mới ba tuổi rưỡi liền có thể biết chữ, tính toán cũng phi thường lợi hại, là một thiên tài nhỏ." Tần Mục Dã: "???? Ngài nghiêm túc sao?" Hiệu trưởng nói: "Đương nhiên, đề thi chúng ta đều là phi thường có khoa học, bạn học nhỏ Miên Miên ít nhất đạt tới trí lực bảy tám tuổi, bất quá vóc dáng đứa bé thật sự quá nhỏ, học lớp lá dễ dàng bị biến hóa, mẫu giáo bé toàn là những đứa trẻ phần lớn còn ở giai đoạn bi bô tập nói, lớp chồi thích hợp nhất." Tần Mục Dã giật mình mà nhìn bé con: "Lợi hại a, em cư nhiên nhảy lớp?" Miên Miên ở trước mặt hiệu trưởng và các giáo viên có điểm thẹn thùng, đầu nhỏ cuối xuống, nhéo góc áo chính mình thanh âm nhỏ lẩm bẩm: "Miên Miên không lợi hại...... Những cái đó tiểu nòng nọc Miên Miên đều không quen biết." Tần Mục Dã khó hiểu: "Cái gì nòng nọc?" Hiệu trưởng vỗ tay cười: "Đó là bảng chữ cái tiếng anh, Miên Miên chỉ là trước kia không có tiếp xúc qua, không quan trọng." ...... Buổi tối, Tần Hoài Dữ biết được bé con đối với việc không quen biết 26 cái chữ cái canh cánh trong lòng. Anh dần dần ý thức được em gái tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng rất kiên cường, thật là người Tần gia trời sinh cá tính. Tần Hoài Dữ nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ phấn nộn của em gáii, kiên nhẫn dẫn đường: "Miên Miên nhận thức rất nhiều rất nhiều chữ, tính toán cũng rất lợi hại, chỉ là không học qua tiếng Anh mà thôi, đã so đại bộ phận bạn học nhỏ đều lợi hại." Bé con thở dài: "Miên Miên không phải bạn học nhỏ bình thường, Miên Miên 800 tuổi." "......" Tần Hoài Dữ mỉm cười, "Chính là Miên Miên đi nhà trẻ chính là vì cùng bạn bè học tri thức, nếu cái gì đều biết, chẳng phải là thực nhàm chán sao?" Miên Miên dường như mắt to sáng lên một chút, nghĩ nghĩ, tựa hồ thực đồng quan điểm với anh hai. "Cũng đúng, Miên Miên phải học nòng nọc văn thật tốt, về sau trở về chỉ giáo lại thần tiên khác." * Đêm trước khi chính thức đi học, Miên Miên ở cùng giường với mẹ đã sớm ngủ. Tần Mục Dã lại không hề buồn ngủ, lo âu mà một lần lại một lần sửa sang lại đồ vật ngày mai muốn mang. Cặp sách nhỏ màu hồng nhạt, là anh tỉ mỉ chọn lựa, đáng yêu lại mềm mại, sẽ không làm đau làn da kiều nộn của em gái. Còn có dụng cụ ăn uống xinh đẹp, ấm nước nhỏ giữ ấm, áo quần ngủ trưa, dép lê nhỏ mềm mại...... Tần Hoài Dữ vừa xong việc từ thư phòng ra tới, thấy em trai còn ở phòng khách bồi hồi, tiến lên nói: "Ngủ đi, mấy thứ này em đều kiểm tra mấy chục lần, ngày mai nếu mà ngủ quên hại Miên Miên ngày đầu tiên liền đến trễ, em ấy khẳng định sẽ tức giận." Tần Mục Dã quay đầu nhìn anh cả, biểu tình sầu lo: "anh...... em lại không nghĩ sẽ đưa em gái đi nhà trẻ." Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Tần Mục Dã một nhắm mắt lại, trong đầu toát ra cảnh tượng không mấy tốt đẹp, nếu không đi học, anh có thể bảo đảm em gái mỗi thời mỗi khắc đều ở dưới mi mắt của anh, đi nhà trẻ anh không thể nào bên cạnh em gái. Tần Hoài Dữ biết anh suy nghĩ cái gì: "A Dã, Gia Hữu là nhà trẻ tốt nhất thành phố, giao thông an toàn lực lượng giáo viên đều thực hoàn thiện, Miên Miên cần phải có bạn bè cùng lứa, tương lai muốn dung nhập xã hội, em cũng không thể bồi em ấy cả đời, em chung quy phải làm việc." Tần Mục Dã có chút giận dỗi: "Cùng lắm thì em liền lui vòng không làm, cả đời chiếu cố nhóc con không được sao?" Tần Hoài Dữ im lặng sau một lúc lâu, thở dài: "Chúng ta đều sẽ già. A Dã, nhìn về phía trước, anh hướng em thề, bi kịch như vậy...... Tuyệt đối sẽ không tái diễn." * Miên Miên dậy thật sớm, hưng phấn mà rửa mặt thay quần áo, mặc một áo bông nhỏ hồng nhạt, vui mừng đeo cặp sách nhỏ trên lưng. Nghe nói nhà trẻ có thật nhiều bạn học nhỏ, bé con chờ mong cực kỳ. Ở Cửu Trọng Thiên bé đều không có bạn bè cùng tuổi, mỗi ngày cùng một ít lão thần tiên mấy vạn tuổi giao tiếp, thật nhàm chán. Lê Tương gầy đến chỉ có 70 cân, nhìn qua phi thường không khỏe mạnh, bà sợ hình tượng chính mình dọa đến các bạn nhỏ, ảnh hưởng nhân duyên của Miên Miên, liền không đi. Bà dặn dò Miên Miên: "Nếu có bạn nhỏ khác khi dễ con, nhất định phải nói với giáo viên, về nhà cũng phải nói cho mẹ cùng anh trai, biết không?" Miên Miên tri kỷ hôn Lê Tương một ngụm: "mẹ yên tâm, không có người nào có thể khi dễ được Miên Miên nha." Tần Hoài Dữ đem một túi giấy tinh xảo đưa cho Tần Mục Dã, dặn dò nói: "Đây là lễ vật đưa cho các bạn nhỏ của em gái, em nhớ phải đưa cho giáo viên." Tần Mục Dã ngồi xổm xuống, nhéo tay nhỏ bé con, chỉ chỉ trên cổ tay bé có đồng hồ thông minh dành cho trẻ em: "Có người khi dễ em liền lập tức ấn nơi này, anh hai có thể thấy được, nhớ kỹ sao?" Miên Miên ngẩng đầu nhìn phía Tần Hoài Dữ: "anh Hoài Dữ, lần sau thời điểm anh bồi mẹ xem bác sĩ, mang theo anh hai với nha." Tần Hoài Dữ: "?":)) Miên Miên chỉ chỉ đầu Tần Mục Dã: "anh hai nơi này không tốt, đồng dạng lời nói của anh ấy đều lặp lại một trăm lần rồi nga." Tần Mục Dã: "...... em đứa trẻ không lương tâm." * nhà trẻ quốc tế Gia Hữu ban A các bạn nhỏ đều nghe nói hôm nay có bạn học mới tới. khi Tần Mục Dã một thân kính râm cùng khẩu trang ôm Miên Miên tới, bạn học nhỏ cùng lớp đều tò mò mà nhìn qua. "Oa, bạn học mới tới không đi một mình nga." " ba ba cậu ấy thật cao, so với ba ba ta còn cao hơn, ba ta 1 mét 87 lận nga!" "chú ấy mang khẩu trang cùng kính râm, có phải hay không đại minh tinh nha, lần trước thời điểm ngồi máy bay ta đã thấy minh tinh, mẹ ta nói, minh tinh đều là cái dạng này!" Tần Mục Dã đem bé con buông xuống, còn rất luyến tiếc, anh sờ sờ đầu nhỏ em gái, nhỏ giọng năn nỉ: "hôn anh trai một cái được không?" Miên Miên làm trò trước mặt thật nhiều bạn học rất ngượng ngùng, lắc đầu cự tuyệt. Tần Mục Dã lại mạnh mẽ ở trên mặt bé hôn hôn, sau đó nhịn đau nói: "Đi thôi, chơi thật vui vẻ nga." Ban A giáo viên Hạ là cô gái mới hai mươi tuổi, cô nghe nói bảo bảo này là lần đầu tiên đi nhà trẻ, chuẩn bị thật tốt để nghe tiếng khóc thất thanh của đứa bé. Chính là bạn học nhỏ trước mặt cười ha hả, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lại trắng lại mềm, một chút đều không có dấu hiệu muốn khóc. Nhưng người lớn đưa đứa trẻ này tới lại...... Đột nhiên quay người đi, tháo xuống kính râm cúi đầu gạt lệ. Hạ lão sư:????:)) Cũng may cô đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, người nhà kỳ quái buồn cười cũng không thể cười. Người nhà rời đi, cô nắm bàn tay nhỏ múp mít của đứa bé, đi vào trước mặt bọn nhỏ: "Các bạn nhỏ, đây là bạn học mới tới ban A của chúng ta Tần Miên Miên, mọi người vỗ tay hoan nghênh." Các bạn nhỏ ngoan ngoãn mà vỗ tay, chỉ có một cô bé với khuôn mặt tròn tròn kích động mà xông lên, ôm chặt bé con: "A a a là Miên Miên nha! Về sau chúng ta chính là bạn học cùng lớp, thật vui vẻ thật vui vẻ." "Linh Linh?" Miên Miên lúc này mới phát hiện Lục Linh cũng ở lớp học, tức khắc vui vẻ đến nhảy lên. Hai đứa bé ôm nhau, lại nhảy lại nhảy một hồi lâu, Lục Linh mới trì độn mà nhớ tới cái gì, bĩu môi oán giận: "Miên Miên em gạt người, nói tốt muốn tới tìm chị chơi, em căn bản không có tới!" Miên Miên giải thích: "Mấy ngày nay em không ở nhà anh trai......" "Nguyên lai kia không phải nhà em nga! Thực xin lỗi, là chị trách oan em, không có việc gì hết, về sau chúng ta mỗi ngày đều có thể cùng nhau chơi nha." Lúc này, một đứa bé khác mặc váy đỏ đi lên trước, trên mặt cô bé tràn ngập kiêu ngạo, cằm nâng đến cao cao, liếc chạm đất nói: "Lục Linh, mẹ ta nói kết giao bạn bè phải chú ý thân phận, ngươi là con gái chủ tịch Lục, như thế nào có thể cùng đứa bé không lai lịch chơi cùng?" p/s: hiuhiu cuối cùng cũng thoát được con quỡ deadline đu bám:<< xin lũi anh em bạn dì vì sự chậm trễ ra chương nhaaaaaa:<< sắp tới còn phải viết báo cáo thực tập nên có thể truyện sẽ ra chậm. mong mụi ngừ thông cảm cho đứa bé đáng thương này:< mình sẽ cố gắng hết sức edit đều đều nhaaaaa. mãi iuuuu
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]