Edit: Meine
Tần Hoài Dữ sống một mình, hằng ngày đều bận việc, sinh hoạt đơn giản, cơ bản không cần người hầu, biệt thự chỉ có một dì phụ trách dọn dẹp.
Bé con tới là ngoài ý muốn, cũng may dì giúp việc có kinh nghiệm chăm sóc cháu gái, tay chân lanh lẹ làm mấy món thích hợp cho trẻ con.
Tần Hoài Dữ có chút không biết làm sao đối diện với nhóc con gào khóc đòi ăn.
Ở trong trí nhớ của anh, em gái là một bé con đại nhân khó hầu hạ trong việc ăn cơm.
Bởi vì em gái kén ăn nên trong bữa cơm phải tốn chín trâu hai hổ mới xong được.
Nhưng anh chỉ đứng ngoài quan sát, vẫn chưa từng thử qua, nhất thời không biết phải làm thế nào.
Nhưng mà, chỉ thấy nhóc con đối diện cánh tay nhỏ múp mít đã nắm lấy cái muỗng, múc hai con tôm đã bốc vỏ ăn ngon lành.
Nguyên lai đứa nhỏ này có thể tự mình ăn cơm.
Tần Hoài Dữ vừa mới thở một hơi nhẹ nhõm, liền nghe nhóc con hô hô mà nói: "anh xem, Miên Miên sẽ chính mình tự ăn cơm, Miên Miên không kén ăn, tôm tôm ăn ngon."
Khuôn mặt nhỏ nhắn cầu khen ngợi, tia kiêu ngạo đều không hề che giấu đi được.
Tần Hoài Dữ mỉm cười, anh dùng đũa gắp bỏ vào chén cho nhóc con 2 khối thịt sườn.
Xương sườn hầm lâu, thịt chất non mềm, Miên Miên trực tiếp ăn, bẹp bẹp gặm đến siêu thơm, liên tiếp gặm xong hai khối, khuôn mặt nhỏ tràn ngập thoả mãn, còn thật chân tình mà cảm thán: "Thơm quá a, sao anh trai như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-ban-muoi-muoi-ba-tuoi-ruoi/226169/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.