edit: Meine
Tần Mục Dã phát hiện em gái rõ ràng không bình thường.
Bởi vì nhóc con đặc biệt thích ăn xương sườn, Lê Tương không chỉ nấu canh xương sườn, còn vớt bộ phận xương sườn ra làm món dấm chua.
Chính là tiểu gia hỏa này chỉ gặm hai miếng liền không ăn nữa, cơm trong chén cũng chỉ mới ăn vài miếng.
Ánh mắt nhóc con trống rỗng, ngốc ngốc lăng lăng mà ngồi ở chỗ đó.
Tần Mục Dã xem đến bật cười, duỗi tay ở trước mắt bé quơ quơ: "Làm gì đó? Ăn ít như vậy, có phải hay không ăn vụng đồ ăn vặt?"
đôi mắt nhỏ Miên Miên hé mắt liếc anh một cái, nhấp miệng không hé răng.
Anh ba không để ý tới bé, còn dùng ánh mắt nhìn người xấu mà nhìn chằm chằm bé, cũng không chịu cùng bé về nhà ăn cơm, lạnh như băng mà bỏ bé đi.
Miên Miên có điểm khổ sở. Thịt thịt đều không thơm.
Đầu nhỏ của bé như thế nào cũng không nghĩ mình đã làm sai cái gì.
thời điểm Tần Hoài Dữ trở về, Tần Mục Dã đang suy nghĩ biện pháp dỗ bé con ăn cơm.
Bé con không muốn ăn, anh một bên vừa chê cười vừa dụ dỗ.
Thấy Tần Hoài Dữ, Miên Miên cái miệng nhỏ bẹp một cái, mặt làm trò cáo trạng: "anh Hoài Dữ, em đã ăn no, anh hai còn muốn em ăn."
Tần Hoài Dữ cởi áo khoác âu phục, trước cúi người hôn hôn cái trán em gái, không hề nguyên tắc mà đứng cùng trận tuyến với em gái, ghét bỏ mà phê bình em trai: "em gái đã ăn no sao em còn muốn đút?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-ban-muoi-muoi-ba-tuoi-ruoi/1065795/chuong-18-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.