Tần Mục Dã tính tình vốn dĩ nóng nảy, huống chi đôi vợ chồng này há mồm ngậm miệng đều chạm đến điểm mấu chốt của anh.
Mắng anh, không sao cả.
Nhưng dám mắng em gái bảo bối của anh, vậy thật là không làm thì không chết.
Bé con mặc áo bông nhỏ ngẩng đầu nhìn sắc mặt xanh méc của anh, bé vươn tay nhỏ mềm mại, túm chặt ngón trỏ của anh, âm thanh mềm mại mà nói: "anh hai không thể mắng chửi người."
Tần Mục Dã cúi đầu, nhìn em gái phấn điêu ngọc trác, miễn cưỡng ngăn chặn lồng ngực kịch liệt phập phồng tức giận.
Anh thu liễm lệ khí, thanh âm nháy mắt trở nên ôn nhu, bàn tay to xoa xoa đầu nhỏ của bé: "Ân, Miên Miên nói đúng."
Cô giáo Hạ bỗng nhiên đang thẫn thờ mà hoàn hồn, khôi phục lý trí, chạy nhanh hoà giải khuyên can: "Các vị đều xin bớt giận, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ! Các bạn nhỏ còn đang nhìn, chúng ta là người lớn không nên để bạn nhỏ học xấu nha."
Ngô giáo đổng trung niên kia trên mặt tràn ngập 2 chữ mất mặt.
Hắn tự nhiên nuốt không trôi khẩu khí này, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Tần Mục Dã, cậu thân là nhân vật của công chúng còn ra tay đả thương người, ta cùng vợ của ta liền đi bệnh viện nghiệm thương, cậu liền chờ bị kiện đi!"
Tần Mục Dã từ trước đến nay không bận tâm đến hình tượng mặt mũi những cái đó đều là hư vô, anh chỉ sợ lời nói quá kích của chính mình dọa đến em gái.
Anh lười nói nhảm với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-ban-muoi-muoi-ba-tuoi-ruoi/1065792/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.