Tối hôm đó, khi Lam Châu chuẩn bị skincare để ngủ thì bỗng nghe tiếng gõ cửa rất nhẹ. Tư Hoàng kéo ống tay áo cô, nghịch ngợm nói.
"Mẹ ơi! Ba tìm mẹ đó!"
"Nhóc con thì biết cái gì, mau đi ngủ cho mẹ!"
Lam Châu làm bộ như đang mắng nhóc. Tư Hoàng cười hì hì nhanh chóng leo lên giường.
"Dạ! Mẹ đi chơi vui vẻ!"
Lam Châu ra ngoài xem ai đang gõ cửa, quả đúng thật là Thanh Tiêu.
"Đi với anh một chút!"
"Đi đâu vậy?"
Thanh Tiêu không nói chỉ nhẹ nhàng nắm tay cô đi xuống lầu, băng qua sân nhà cô rồi đi khỏi cổng. Hai người cứ thế đi về phía trước, đèn đường hắt xuống mặt đất một vòng tròn ánh sáng vàng nhạt.
"Lúc anh tới, không để ý ở đây có đèn đường!"
"Nhà em lắp!"
Thanh Tiêu thật sự không biết phải nói gì nữa, anh cười khẽ. Lam Châu cũng quả thật hơi ngượng ngùng, cô không giỏi tâm sự với người khác. Người khác nói cô nghe thì được chứ cô nói thêm vào thì đâm ra nó kì lắm. Lam Châu cũng chưa từng tâm sự với ai dù bạn bè thân thiết hay là người thân trong gia đình, mà mọi vấn đề cô gặp phải thì đều tự mình giải quyết. Hơn thế nữa, bây giờ sự chú ý của cô cứ bị va vào cái tay cô đang bị anh nắm lấy. Cô cũng thử nhẹ nhàng cử động một tí nhưng mà bị anh nắm chặt hơn. Bọn họ cứ đi cùng nhau đến khi nhìn thấy đường lộ, vài chiếc xe chạy ngang qua.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-ban-moi-duyen-tinh/2848308/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.