Thanh Tiêu thức dậy từ rất sớm, đêm hôm qua có lẽ là đêm ngủ ngon nhất kể từ lúc anh và cô gặp nhau. Anh nhanh nhẹn xuống bếp làm bữa ăn sáng. Ba mẹ cô có thói quen dậy sớm nên lúc anh xuống nhà thì lọt vào tầm ngắm của hai người.
"Sao hôm nay dậy sớm vậy con?"
"Dạ, mẹ với ba ăn sáng chưa ạ? Con định làm bữa sáng!"
"À! Ba mẹ ăn rồi, con làm vừa đủ con ăn là được!"
"Dạ!"
Thế là người đàn ông mẫu mực của gia đình bắt tay vào bếp. Ba cô ra ký hiệu, mẹ cô vội vàng lại gần. Hai người xì xào to nhỏ.
"Bà có thấy hôm nay thằng Thanh nó hình như đang vui?"
"Tui cũng thấy vậy! Nhưng mà ông kệ tụi nó đi, cũng lớn hết rồi!"
"Ừ cũng đúng nhưng mà cũng nên chuẩn bị lễ cưới hỏi rồi, chuẩn bị tinh thần để đỡ bỡ ngỡ."
Lam Châu tỉnh dậy đã là 8 giờ sáng rồi, cô không có thói quen ăn sáng nên thường hay ngủ nướng. Nhóc con từ khi về đây thì ngoan ngoãn thức dậy rồi tự đi tìm ông bà ngoại ăn sáng cùng. Cô đi xuống lầu, vừa đi vừa che miệng ngáp. Lam Châu bị over thinking nên hôm qua làm gì ngủ được, cứ suy nghĩ lung tung tới hơn nửa đêm mệt quá mới ngủ quên. Có ai chưa yêu lần nào mà sợ yêu đương không? Có ai chưa cưới lần nào mà sợ hôn nhân trong khi xung quanh mình chẳng xảy ra vụ ly hôn nào không? Có đó! Lam Châu là người sở hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-ban-moi-duyen-tinh/2848300/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.